Chào mừng các bạn đến với diễn đàn Love Story of Angels ^_^ Hãy nhanh chóng đăng nhập hoặc đăng ký để tham gia LSA Family và cùng bàn luận về những tác phẩm của Girlne Ya nhé!
Chào mừng các bạn đến với diễn đàn Love Story of Angels ^_^ Hãy nhanh chóng đăng nhập hoặc đăng ký để tham gia LSA Family và cùng bàn luận về những tác phẩm của Girlne Ya nhé!
Tuổi : 25 Sinh nhật : 07/07/1999 Tổng số bài gửi : 407 Ngày tham gia : 04/04/2012 Châm ngôn sống : Hãy để em được làm thiên thần của anh nhé!
Tài sản Tài sản:
Tiêu đề: [ long fic ] Hãy tin em dù chỉ 1 lần! Thu May 03, 2012 6:59 pm
First topic message reminder :
- Author : chipz ( bạn thân của zuzi Đấy) Status : On Going Rating ( Độ tuổi xem): PG-13 Romance ( thể loại): tình cảm Disclaimer: Các nhân vật không giống mình và không thuộc về mình. Summary : 2 người yêu nhay nhưng họ sẽ phải vượt qua những cản trở,...Liệu có đến được với nhau hay không? Mong các bạn ủng hộ nha. Giới thiệu nhân vật: Phạm Ngọc Linh-Con gái của chủ tịch tập đoàn "A new day", xinh đẹp, học giỏi, tốt bụng, giỏi võ, là hoa khôi của trường. Nguyễn Hoàng Duy-con trai của chủ tịch tập đoàn "the sky", đẹp trai, học giỏi, lạnh lùng, đánh nhau giỏi. Hoàng Bảo Ngọc-bạn thân của Linh từ bé, gia đình bình thường, hiền lành, dễ thương, học cũng giỏi, vui vẻ. Tạ Mạnh Cường-bạn thân của Linh và Ngọc, Gia đình khá giả, học bình thường, đẹp trai, đánh nhau giỏi, là hotboy của trường. Một số nhân vật khác: Đoàn Ánh Thư, Vũ Huy Phong, Đào Trà Mi... --------------------------------------- Reng ... Reng ... - Tiếng đồng hồ báo thức của nó kêu lên. Và nó liền đưa tay lên tắt tiếng chuông báo thức đi. Nó lật tung chăn lên và ngồi đậy, lê chân vào nhà vệ sinh. Khoảng 5-10 phút sau nó mới trở ra ngoài và bước xuống nhà dưới để ăn sáng. Ngồi xuống ghế nó liền hỏi: - Ba tôi đâu rồi? - Dạ thưa tiểu thư lão gia có việc gấp nên đi công tác rồi ạ. Khoảng nửa tháng nữa mới xong. - Bác quản gia trả lời.- Tiểu thư có cần hỏi gì nữa không? - Thôi ạ. Chán thật, ba đi vắng rồi lại phải ở nhà cùng mụ phù thủy.- Nó than thở. Từ vị trí đối diện với nó, bà mẹ kế của nó bắt đầu tức giận nhưng bà ta không giám làm gì nó, vì ba nó cưng nó nhất mà. - Chuẩn bị xe đưa tôi đi học, thức ăn hôm nay chẳng vừa miệng tí nào. - Nó đứng dậy và bước ra khỏi chỗ. --------------------------------------- Tại trường học: Kéttttttttttttttttttt.- Tiếng xe ô tô hãm phanh. Chú tài xế từ trên xe bước xuống mở cửa cho nó. Từ trên xe bước xuống, nó như một cô công chúa bước ra từ chuyện cổ tích. Bao nhiêu ánh mắt nhìn nó với tất cả các thái độ: ghét, ngưỡng mộ, thèm muốn ... Nhưng nó chẳng để ý, nó bước thẳng vào sân trường và bước lên lớp học. Vừa bước vào lớp chưa được bao lâu thì tiếng chuông nhà trường vang lên và thế là tiết học bắt đầu. Con Ngọc từ bàn trên quay xuống hỏi: - Này, bà biết chuyện gì chưa? - Chuyện gì? - Nó ngơ ngác trả lời. - Thì hôm nay có học sinh mới chuyển về lớp mình đó. Nghe đâu, bọn nó bảo là một hotboy.- Con Ngọc mau miệng trả lời. - Bỏ đi. - Nó trả lời như không hề quan tâm. VÀ rồi cô giáo bước vào lớp, dẫn theo một bạn nam cực kì là đẹp trai làm con gái trong lớp đứa nào đứa ấy mắt nổi hình trái tim. - Hôm nay, lớp ta có thêm một học sinh mới. Nào Duy, Em tự giới thiệu về mình đi. - Chào các bạn. Mình là Nguyễn Hoàng Duy. Sau này mong các bạn giúp đỡ nhiều. - Hắn nói như vậy nhưng không hề biểu lộ một chút cảm xúc nào. - Duy, em ngồi bên cạnh Linh nhé. Trong lớp còn mỗi chỗ trống đó thôi. Hắn bước xuống bàn của Linh và ngồi xuống đó, chẳng nói chẳng rằng. Nó cũng chẳng nói gì và tiết học bắt đầu. .................................................. ......... Reng ... Reng ... Tiết học kết thúc và hắn đi luôn ra ngoài lớp. Con Ngọc bàn trên lại quay xuống: - Ngồi bên cạnh hoàng tử cảm giác thế nào hả? - Con Ngọc trêu. - Chẳng có gì lạ cả.- Nó trả lời. - Sao lạ không có gì lạ. - Con Ngọc quát lên.- Bao nhiêu người mong ước được ngồi cạnh hoàng tử mà không được đấy. - ..............- Nó không trả lời. Reng ... Reng ... Tiết học thứ hai bắt đầu. Hắn và nó ngồi bên cạnh nhau mà chẳng nói chẳng rằng. Đến cuối buổi học hắn lại bỏ đi đâu mất. Con Ngọc lại quay xuống buôn chuyện với nó. Bỗng thằng Cường từ đâu chui ra hù hai tụi nó làm nó giật cả mình. Đập vai Nó, Cường hỏi: - Xuống cateen không mấy bà. - Ok - Nghe thấy nói đến ăn là con Ngọc OK liền. Còn nó thì chẳng trả lời gì cả chỉ biết đi theo hai đứa đó. ---------------------------------------------------- Sau một buổi học mệt mỏi thì nó cũng được về nhà. Về đến nhà, bước chân vào trong nhà nó đã thấy sự có mặt bất ngờ của hai vị khách lạ. Nhìn kĩ thì nó nhận ra hắn và một người lạ chắc là ba của hắn. Nhìn thấy nó, ba nó lên tiếng: - Linh về rồi hả, ngồi xuống đây với ba nào con. - Dạ. - Nó bước nhanh đến chỗ ba nó và ngồi xuống. Nó chưa kịp hỏi về sự xuất hiện bất ngờ của những người khách lạ thì ba nó nói: - Linh à, đây là bác Long Chủ tịch Tập đoàn "The sky", còn đây là Duy con trai bác Long. Nó Dứng dậy và lễ phép cúi chào: - Cháu chào bác ạ. - Ừ, cháu ngoan lắm. - Ông Long mỉn cười trả lời. Nó ngồi xuống và quay sang hỏi ba. Như hiểu được ý của nó, ba nó trả lời ngay: - Hôm nay, Bác Long đến đây là bàn chuyện hôn ước giữ con và Duy. - Hôn ước sao? - Nó ngạc nhiên. - Ừ. - Ba nó gật đầu.- Chuyện hôn ước này ta và bác Long đã bàn từ 17 năm trước. - 18 năm trước. Vậy là ... Chưa để nó kịp nói hết câu thì ba nó ngắt: - Phải từ trước khi hai đứa được sinh ra. Ta và bác Long là bạn với nhau từ khi còn học đại học. Cho nên khi mẹ con và vợ bác Long mang thai thì ta và bác Long đã hứa với nhau: Nếu hai đứa trẻ sinh ra là một nam một nữ thì chúng ta sẽ cho hai đứa kết hôn với nhau.- Ba nó giải thích kỹ cho nó hiểu. - Con không đồng ý. - Nó đứng phắt dậy. - Linh à, ... - Ba nó kéo nó ngồi xuống. - Cô tưởng tôi thích lấy loại người như cô à. - Hắn cũng đứng dậy. Từ nãy đến giờ hắn chỉ ngồi im mà chẳng nói gì. Hắn lặng lẽ bước ra ngoài. Ông Long kéo tay nó lại nhưng nó hất ra: - Con không đồng ý với kiểu hôn nhân ép buộc này. - Hắn nói và lặng lẽ bước ra ngoài. Còn nó thì cũng lẳng lặng bước lên lầu. - Hai đứa này thật là.- Ba nó và ông Long đòng thanh. ----------------------------------------------------- Vừa bước vào phòng nó đã chạy nhanh và nằm cái bịch xuống giường. Nó không muốn nghĩ đến những gì vừa xảy ra nữa.
Được sửa bởi thienthanzuzi ngày Fri May 25, 2012 2:30 pm; sửa lần 3.
Tác giả
Thông điệp
thienthanzuzi
Tuổi : 25 Sinh nhật : 07/07/1999 Tổng số bài gửi : 407 Ngày tham gia : 04/04/2012 Châm ngôn sống : Hãy để em được làm thiên thần của anh nhé!
Tài sản Tài sản:
Tiêu đề: Re: [ long fic ] Hãy tin em dù chỉ 1 lần! Tue May 22, 2012 5:24 pm
Chap mới... ---------------------------------
Sáng hôm sau, tại trường học. - Linh à, tớ có chuyện muốn nói với cậu. Cậu có thể ra ngoài cùng tớ một lúc được không. – Phong nói. - Ừ. Nó bước theo Phong lên sân thượng. - Cậu bảo tớ ra đây có chuyện gì vậy? - Nó hỏi - Tớ thích cậu, Linh à. - Cậu vừa nói cậu thích tớ sao? - Phải. Tớ nói tớ thích cậu. - Cậu đừng đùa nữa. - Không. Tớ không đùa. Tớ thích cậu từ rất lâu rồi nhưng tớ không đám nói thôi. - Vậy thì cậu hãy quên tớ đi. - Sao tớ phải làm thế chứ? - Tớ đã nói là tớ thích Duy rồi mà. - Vậy, cậu chưa từng thích tớ một lần sao? - Phải. Từ trước đến giờ tớ chỉ coi cậu là bạn thôi. - Tại sao chứ? Tại sao người cậu yêu lại là hắn chứ? - Tớ xin lỗi. Chúng ta chỉ có thể làm bạn thôi. - Cậu đừng thích tên đó nữa. Hắn ta có yêu cậu đâu chứ. - Nhưng tớ và cậu ấy đã đính hôn rồi. - Việc đính hôn không quan trọng. Cậu chỉ cần huỷ hôn và về bên tớ là được. - Cậu đã thay đỏi quá nhiều rồi. - Sao chứ? - Tớ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó đâu. Tốt nhất là cậu đừng bao giờ nhắc đến chuyện đó nữa. Tớ sẽ không bao giờ làm như vậy đâu. Nói xong, nó bước về lớp mặc cho Phong đứng đó. - Hahaha … - Phong cười trong sự đau đớn. Nhưng nó và Phong lại không biết sự có mặt bất ngờ của Như sau bức tường và cô ta đã nghe hết cuộc nói chuyện của hai người. - Hm. – Như nhếch mép lên như toan tính một điều gì đó. ----------------------------------------------------------------- - Duy à, cậu có thể nói chuyện với tớ một lúc được không. – Như nói. - Có chuyện gì vậy? - Thì là chuyện của Linh đó. - Cô ấy có chuyện gì chứ? - Chuyện của cô ấy và Phong đó. Hai người đó yêu nhau thì phải. - Sao cậu lại biết chuyện đó chứ? - Lúc nãy tình cờ tớ nghe được cuộc nói chuyện của họ và biết được chuyện này. Cậu đừng thích cô ta nữa. Cô ta chẳng tốt đẹp gì đâu. - Tớ không quan tâm cô ấy có thích tớ hay không. Điều quan trọng là tớ và cô ấy đã đính hôn rồi, trước sau gì thì chúng tớ cũng kết hôn thôi mà. - Vậy là sao chứ? Cậu không nghĩ cô ta sẽ huỷ hôn sao? - Không có chuyện đó đâu. Cô ấy không ngốc đến mức nghĩ đến chuyện huỷ hôn đâu. Như tức giận bỏ đi. Còn hắn sau khi nghe Như nói thì buồn lắm nhưng cũng chẳng biết làm gì. -------------------------------------------------------------- Reng … Reng … - Tiết học bắt đầu. - Ôi, giờ thể dục. Mình ghét nhất là học thể dục. – Nó than vãn. - Bà nghĩ tôi thích chắc. Học xong tiết thể dục này chắc tôi chết quá. - Ngọc quay xuống nói. - Mấy người không định xuống sân thể dục hả? - Hắn hỏi. - Tất nhiên là có chứ. - Nó và Ngọc đòng thanh. - Này Phong, cậu cũng xuống luôn chứ? – Ngọc hỏi. - Ừ. - Tôi đi trước đây. – Nó nói. Hắn thấy nó đi thì cũng bước theo. Định hỏi nó một số chuyện nhưng thấy nó như vậy hắn cũng chẳng hỏi nữa. --------------------------------------------------------- Tại sân thể dục. - Cả lớp tập chung. – Thầy giáo hô to. - Nữ sẽ chơi bóng chuyền còn nam thì chơi bóng rổ. - Vâng ạ. – Cả lớp đồng thanh. - Cậu là Duy phải không? – Phong đến gần chỗ hắn và hỏi. - Phải. Có chuyện gì vậy? - Tôi muốn đấu với cậu một trận bóng rổ. Cậu sẽ chơi chứ? - Được thôi. --------------------------------------------------------------- - Linh à, có chuyện xảy ra rồi. – Con Vi chạy nhanh đến chỗ nó. - Chuyện gì vậy? – Nó ngơ ngác. - Hoàng tử và Phong đang chuẩn bị đấu bóng rổ đó. - Sao cơ? Đấu bóng rổ … - Nó đứng phắt dậy. – Không hay rồi, Phong chơi bóng rổ giỏi lắm. Duy sẽ bị thương mất. Nó chạy thật nhanh ra sân bóng rổ. - Hai người định làm gì vậy? Thôi ngay đi. – Nó quát lên. - Cậu đừng can thiệp vào. – Hắn và Phong đồng thanh. - Sao chứ? - Linh à, cậu cứ tránh ra một bên đi. – Ngọc kéo nó ra. - Anh đừng chơi với Phong. Cậu ấy chơi bóng rổ giỏi lắm. Anh không phải là đối thủ của cậu ấy đâu. – Nó nắm lấy tay hắn nói. - Vậy sao? Tôi sẽ chơi đến cùng chứ. – Hắn hất tay nó ra. - Anh đừng có cố chấp như vậy chứ. - Linh à, mình qua bên kia ngồi đi. – Ngọc kéo nó bước ra ghế đá và ngồi xuống đó. - “Có thực là cô ấy thích cậu không?” – Hắn nhìn Phong bằng ánh mắt ghen tị. - “Để xem cậu có gì hơn tôi mà Linh lại thích cậu chứ.” – Phong nhìn hắn bằng con mắt tức giận. Trận đấu bắt đầu, Phong là người dẫn bóng đầu tiên. Cậu ta dẫn bóng đến sát rổ bóng của hắn và nhanh chóng ném bóng vào rổ. Nhưng hắn cũng cũng không vừa. Hắn nhảy lên bắt bóng và lại tiến sang rổ bóng của đối phương. Trận đấu kéo dài hơn 30 phút mà không phân tháng bại. - Hoàng tử ơi, cố lên! – Girl 1. - Phong ơi, cố lên! – Girl 2. Còn nó ngồi đó chẳng nói gì. Có lẽ nó đang lo lắng cho hắn. ----------------------------------------------------------------- Reng … Reng … - Tiết học kết thúc. Nó chạy lại chỗ hắn và hỏi: - Anh không sao chứ? - Không sao đâu, cô đừng lo. – Hắn bước qua nó một cách lạnh lùng. - Cậu thích hắn đến như vậy sao? – Phong hỏi. - Cậu đừng bận tâm làm gì. - Cậu thật ngốc mà. Ring … Ring … - Tiếng chuông điện thoại của nó reo. Trong mẩu tin nhắn có viết: “Cậu có thể ra sân sau trường gặp mình không? – Như.” - “Là Như sao?” – Nó ngạc nhiên. Và thế là nó chạy nhanh ra sân sau trường. -------------------------------------------------------------------- Tại sân sau trường. - Mày đến rồi đó hả? – Một đứa con gái với mái tóc ngang vai và cũng rất ưa nhìn lên tiếng. - Như đâu? Sao mấy người lại ở đây? – Nó ngó xung quanh. - Như sao? Cô ấy không có ở đây đâu. Là tụi tao gọi mày đến đây mà. Đứa con gái đó nói xong ra hiệu cho cả đám vây lại xung quanh nó. - Mấy người định làm gì tôi hả? – Nó thụt lùi nhưng lại chạm vào bờ tường. - Mày đúng là một con hồ ly. – Đứa con gái đó tiến lại gần chỗ nó và nói. - Mấy người thả tôi ra ngay. – Nó quát lên. Bốp… Một tiếng “ bốp” vang lên khiến cho mọi người không khỏi giật mình. Đứa con gái khác tiến lại gần tát nó một cái rất đau, khiến nó như muốn nổ đóm đóm mắt. Đứa con gái này với mái tóc dài, nâu hơi xoăn làm nổi bật là da trắng và khuôn mặt thanh tú đang nhìn nó với vẻ mặt giận dữ. Cô ta cất tiếng: - Mày quả là ngu ngốc. Tao chỉ dạy cho mày một bài học nhỏ thôi. Khôn hồn thì rời xa hoàng tử của chúng tao mau. Nãy giờ, nó vẫn chưa hoàn hồn khỏi cái tát đó. Nó tức đến muốn trào nước mắt nhưng nó sẽ không khóc. Nó quắc mắt nhìn đứa con gái đó rồi đáp một giọng nói thản nhiên như muốn trêu tức đám đó: - Xin lỗi, đã khiến các cậu thất vọng vì ước muốn của các cậu không thể thành sự thật. - Mày thật cứng đầu. Tao nói mày hãy tránh xa hoàng tử, thứ người như mày không hợp với hoàng tử đâu. Vừa nói xong, đứa con gái đó ra lệnh cho cả đám con gái xúm lại đánh nó. Nó cố gắng chống cự bẵng chút võ đã họ ở phòng tập. Nhưng nó bị tấn công bất ngờ từ phía sau, một đứa con gái cầm gậy đập vào lưng nó làm nó bất tỉnh. - Xong rồi, đem nó quẳng vào nhà kho đi. – Như từ đằng sau bức tường bước ra. - Được rồi. – Đứa con gái lúc nãy đấp. -------------------------------------------------------- - Lạ thật cô ta đi đâu mà cả tiết học lại không thấy nhỉ? – Hắn nói chỉ đủ để mình hắn nghe thấy. - Cậu có thấy Linh đâu không? – Ngọc quay xuống hỏi. - Không, cả tiết học có thấy cô ta ở trong lớp đâu. – Hắn đáp. - Không biết có chuyện gì xảy ra với Linh không nữa. Từ nãy đến giờ tôi gọi điện mà có thấy Linh bắt máy đâu. – Ngọc lo lắng. - Linh xảy ra chuyện gì sao? – Phong hỏi. - Tớ không biết nữa. Từ sau tiết thể dục chẳng thấy Linh đâu cả. - Chúng ta đi tìm cô ấy thôi. – Hắn đứng dậy và bước ra cửa. - À, ừ. – Ngọc nói. ----------------------------------------------------------- - Các cậu … có tìm … thấy chưa? – Ngọc vừa thỏ vừa nói. - Chưa. – Phong đáp. - Linh ơi làm ơn bắt máy đi mà? – Ngọc cầm điện thoại gọi. - Thế nào cô ấy có nghe điện thoại không? – Hắn hỏi. - Vẫn chưa. - Chúng ta tìm tiếp thôi. - Ừ. Gần tối rồi mà vẫn chưa tìm thấy nó. - Không được rồi. Cúng ta phải báo cảnh sát thôi. – Ngọc lo lắng. - Không cần đâu. Chúng ta cứ tiếp tục tìm đi. Có lẽ cô ấy chỉ ngủ quên ở đâu đó thôi. – Hắn nói. - Nhưng Linh sợ tối lắm. Nếu đến tối vẫn không tìm được ra thì chúng ta phải làm thế nào đây? - Lúc đó chúng ta hãy báo cảnh sát còn bây giờ thì tiếp tục tìm đi. ----------------------------------------------------------------- Tại nhà kho. Trời gần tối thì nó mới tỉnh dậy. - Đây là đâu vậy? Sao lưng mình đau vậy nhỉ? – Nó mở mắt ra. - Sao lại tối thế này chứ? Nó cố đứng dậy và bước ra ngoài cửa. Nhưng cửa đã khóa mất rồi. - Có ai ở ngoài đó không? Làm ơn giúp tôi mới? – Nó đập cửa. Thật đáng tiếc cho nó, lúc này đã quá muộn, học sinh và giáo viên trong trường đã về hết rồi. Vừa sợ vừa đói, nó lại tục đập cửa. - Ai đó làm ơn giúp tôi, tôi sợ lắm. Hu … hu … Ring … Ring … - Tiếng chuông điện thoại của nó reo. - Alô – Nó bắt máy. - Linh à, bà đang ở đâu vậy chứ? – Ngọc lo lắng hỏi. - Cứu tôi với, tôi sợ lắm. Hu .. hu … - Bà đang ở đâu vậy? - Tôi không biết nữa. Hình như là ở nhà kho sau trường. - Bà cứ ở yên đấy đợi nhé. Tôi tới liền. - Sao rồi. – Hắn lo lắng. - Linh nói đang ở trong nhà kho sân sau trường chúng ta tới đó thôi. Hắn và Phong chạy vội đến đó. - Linh à, cậu có ở trong đó không? Nghe thấy tiếng Ngọc, nó lên tiếng: - Tôi ở trong này. Mở cửa ra đi, tôi sợ lắm. Hu … hu … - Thôi chết. Cửa khóa mất rồi còn đâu. – Ngọc hốt hoảng. - Bảo cô ấy tránh ra để tôi phá cửa. – Hắn nói. - Linh à, cậu tránh ra nhé. Bọn tớ phá cửa xông vào đây. Nó liền bước lùi xuống. Còn hắn và Phong thì cố gắng phá cửa. - Một … Hai … Ba … - Hắn hô to. Rầm … – Tiếng cánh cửa bị bật tung ra. Hắn lao tới chỗ nó và hỏi: - Cô không sao chứ? - Hu … hu … Tôi sợ lắm. Hu … hu … - Nó ôm chầm lấy và khóc nức nở. - Không sao rồi. Có tôi ở đây mà. – Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nó. Thấy cảnh đó, Ngọc kéo Phong bước ra ngoài. - Phong À, cậu nên bỏ cuộc đi. – Ngọc nói. - Tại sao tớ phải làm vậy? - Cậu không thấy hai người đó đã đính hôn sao. - Điều đó không quan trọng. - Không quan trọng sao? Có lẽ cậu không biết Linh thực sự rất thích Duy. - Tớ biết chứ nhưng trái tim con người cũng sẽ thay đổi được mà. - Thay đổi sao? Cậu nghĩ tình cảm của Linh dễ thay đổi sao. Cậu lầm rồi. - Sao chứ? - Phong à, cậu cũng biết từ trước tới giờ đây là lần đầu tiên Linh mở lòng để thích một người. Điều này chứng tỏ tình cảm của cậu ấy rất khó có thể thay đổi được. Nếu cậu yêu Linh thì hãy để cho cô ấy được hạnh phúc và cậu hãy quên cô ấy đi. Nói xong, Ngọc quay mặt bước đi. ------------------------------------------------------ - Anh là kẻ nói dối. Anh đã nói là sẽ bảo vệ tôi mà. Hu … hu … – Nó vừa nói vừa lấy tay đánh vào người hắn. - Tôi xin lỗi. - Anh có biết tôi sợ lắm không. Lúc đó tôi chỉ nghĩ tới một mình anh thôi. - Tôi xin lỗi vì không quan tâm đến cô. - Tôi thật sự … thật sự … rất thích anh … Anh có biết không? Nghe câu nói nay của nó, hắn rất vui. - Tôi cũng rất thích cô. - Cảm ơn anh, vì đã thích tôi. Anh có thể cõng tôi được không. - Được chứ. Thế là hắn cõng nó bước ra ngoài cổng trường. Nó ngủ thiết tên vai hắn vì hạnh phúc. - Tiểu thư sao vậy ạ? – Bác tài lo lắng hỏi. - Cô ấy không sao đâu chỉ là hơi mệt thôi. – Hắn đáp. - Mời thiếu gia lên xe. – Bác tài mở cửa cho hắn. Hắn đỡ nó nằm vào bên trong và cũng bước vào. Hắn để nó tựa vào vai hắn. Về tới nhà, hắn bế nó lên phòng và đặt nó lên giường. Hắn vào phòng tắm và lấy một chiếc khăn sạch đã thấm nước ra lau mặt và chân tay cho nó. - Thưa thiếu gia, người có cần tôi giúp gì không? – Bác quản gia hỏi. - Không cần đâu. Tôi sẽ tự chăm sóc cho cô ấy. Chuyện ngày hôm nay xin bác đừng nói cho ba tôi biết. - Dạ tôi biết rồi thưa thiếu gia. Tôi xin phép ra ngoài. – Bác quản gia cúi đầu chào và bước ra ngoài. - Cậu tỉnh rồi đó hả? – Hắn hỏi nó. - Ừ. - Không sao chứ? Có bị thương ở đâu không? - Không sao đâu. Tôi ổn mà. - Tôi hỏi cậu một câu được không. - Ừ, cậu hỏi đi. - Cậu có thích Phong không? - Phong hả? Không, cậu ấy chỉ là bạn của tôi thôi. - Vậy cậu đã từng thích cậu ta chưa? - Chưa bao giờ. Từ khi làm bạn với Phong đến bây giờ, đối với tôi Phong giống như một người anh trai luôn biết quan tâm và yêu thương em gái. Dù biết cậu ấy rất thích tôi nhưng tôi không thể dành tình cảm cho cậu ấy được vì tôi … tôi thích cậu. - Cậu nói thật lòng chứ. - Ừ, là thật lòng đó. - Cảm ơn cậu, cảm ơn vì cậu đã dành tình cảm cho tôi. Tôi cứ nghĩ cậu thích Phong nên không dám nói ra tình cảm của mình. - Nói vậy, có nghĩ là cậu cũng thích tôi sao? - Phải, tôi thích cậu. Hai đứa nó lúc này trông rất hạnh phúc. ------------------------------------ Chưa hết đâu nha!
heo_ngoxxit
Tuổi : 25 Sinh nhật : 24/07/1999 Tổng số bài gửi : 200 Ngày tham gia : 28/03/2012 Châm ngôn sống : Khùng ko phải là 1 cái tội, mà là 1 phong cách sống.
Tiêu đề: Re: [ long fic ] Hãy tin em dù chỉ 1 lần! Tue May 22, 2012 5:39 pm
s trong truyện mình thấy Linh pị đánh zô lưng mak hẻm s hết zị pạn. Còn Phong tỏ tình mà Linh từ chối thẳng lunz, ghê ghê Ko pek Phong thấy cảnh 2 ng` ôm nhau có tứk ko, may mak Ngọc kéo đy
nhokxih_yeu KND
Tuổi : 25 Sinh nhật : 25/11/1998 Tổng số bài gửi : 92 Ngày tham gia : 15/04/2012 Châm ngôn sống : hạnh phúc hay nỗi đau đi đến tận cùng cũng chỉ là nước mắt
Tài sản Tài sản:
Tiêu đề: Re: [ long fic ] Hãy tin em dù chỉ 1 lần! Wed May 23, 2012 1:18 pm
uj...hay the.. dok ma me
.Ace.
Tuổi : 26 Sinh nhật : 27/08/1998 Tổng số bài gửi : 79 Ngày tham gia : 19/05/2012 Châm ngôn sống : Ta muốn vẽ một cầu vồng rực rỡ.Nhưng tại sao lại chỉ thấy cây bút màu trắng đen ...
Tài sản Tài sản:
Tiêu đề: Re: [ long fic ] Hãy tin em dù chỉ 1 lần! Wed May 23, 2012 1:20 pm
Nè tải unikey về mà đánh dấu đy bị phạt h`
nhokxih_yeu KND
Tuổi : 25 Sinh nhật : 25/11/1998 Tổng số bài gửi : 92 Ngày tham gia : 15/04/2012 Châm ngôn sống : hạnh phúc hay nỗi đau đi đến tận cùng cũng chỉ là nước mắt
Tài sản Tài sản:
Tiêu đề: Re: [ long fic ] Hãy tin em dù chỉ 1 lần! Wed May 23, 2012 1:42 pm
rồi tải rồi đã ngu tin học thì chớ hajz cảm ơn bạn đã quan tâm mình nhé
thienthanzuzi
Tuổi : 25 Sinh nhật : 07/07/1999 Tổng số bài gửi : 407 Ngày tham gia : 04/04/2012 Châm ngôn sống : Hãy để em được làm thiên thần của anh nhé!
Tài sản Tài sản:
Tiêu đề: Re: [ long fic ] Hãy tin em dù chỉ 1 lần! Thu May 24, 2012 9:46 am
Tiếp nào....( tập này hơi buồn) ----------------------------- Sáng hôm sau. Hai đứa nó rất vui vẻ. Nắm tay nhau bước vào lớp học, miệng thì cười cười nói nói. Nhìn thấy hai đứa nó thân thiết với nhau như vậy thì bắt đầu có tiếng bàn tán: - Hai người đó đang quen nhau hả? – Girl 1. - Chắc là vậy rồi. – Girl 2. - Hai người đó cũng đẹp đôi mà. – Girl 3. Bước đến cửa lớp, nó và hắn đã nhìn thấy Như đứng đó. Như mới tiến lại gần chỗ nó và nói: - Linh à, cậu có thể nói chuyện với mình một lát được không? - Được chứ. – Nó đáp và quay sang nói với hắn. – Mình đi với Như một lúc cậu cứ vào lớp trước đi. - Ừ. – Hắn bước vào lớp mà không để ý đến Như. - Mình đi thôi, Như. ----------------------------------------------------------- Tại sân thượng. - Cậu có chuyện gì muốn nói với mình vậy? – Nó hỏi. - Sao cậu lại luôn tránh mặt tớ vậy chứ? - Tớ xin lỗi vì chuyện của tớ và Duy. Sợ cậu buồn nên tớ chẳng giám nói gì. Tớ biết cậu thích Duy nhưng tớ không thể ngăn cản mình thích cậu ấy được. Mong cậu sẽ tha thứ cho tớ. - Cậu ngốc thật, tớ đã nói tớ với cậu là bạn rồi mà. Bạn bè thì không nên oán giận nhau làm gì. - Cậu tha thứ cho tớ thật chứ? - Ừ. - Cảm ơn cậu nhiều lắm. Đến giờ học rồi, tớ phải về lớp đây. Tạm biệt cậu nhé. - Ừ. Nói xong nó chạy thẳng về lớp mà không biết cuộc nói chuyện này là kế hoạch của Như. Nó bước về lớp cười một cách thoải mái. Thấy nó vui vẻ như vậy, hắn mới hỏi: - Cậu và Như nói chuyện gì mà vui vẻ vậy? - Như nói đã tha thứ cho tớ về chuyện của tụi mình đó. - Chuyện tụi mình? Chuyện gì vậy? - Thì chuyện đính hôn đó. - Chuyện đó thì có liên quan gì chứ. - Sao lại không liên quan chứ. - ………………………… - Hắn vẫn không hiểu gì nhưng cũng chẳng hỏi thêm. - Này, hai người đang quen nhau hả? – Con Ngọc quay xuống hỏi. - Ừ. – Nó đáp. – Có chuyện gì sao? - Không. Thì chúc mừng hai người thôi. Hihihi … --------------------------------------------------------------- Giờ giải lao. - Cậu có xuống cateen cùng mình không? – Nó hỏi hắn. - Ừ, cùng đi chứ. Nó và hắn nắm tay nhau bước xuống cateen. Hai đứa nó vừa xuống tới nơi đã có một đám đông vây xung quanh rồi. - Hai người đang quen nhau hả? – Girl 1. - Nhìn hai người xứng đôi lắm. – Girl 2. - Hai người đính hôn rồi phải không. – Girl 3. - ……………………. Hàng loạt câu hỏi được đặt ra trước hai đứa nó. Nhưng hắn đáp lại chỉ bằng một câu nói: - Mấy người tránh ra dùm cái. Mình ra chỗ kia ngồi nhé. - Hắn kéo nó bước ra khỏi đám đông. - Ừ. ------------------------------------------------------------ Ring … Ring … - Điện thoại hắn reo lên. - Alô. – Hắn bắt máy. - Cậu là Duy, bạn của Như có phải không? – Ở đầu giây bên kia một cô gái nói với vẻ lo lắng. - Phải. Có chuyện gì vậy? - Như xảy ra chuyện rồi. - Như … xảy ra chuyện gì chứ? – Hắn đứng phắt dậy. - Từ sau lúc nói chuyện với bạn gái cậu về thì Như khóc quá chừng luôn. Cũng chẳng biết đã xảy ra chuyện gì nữa. - Cô ấy sao rồi? - Như không được ổn cho lắm. Bây giờ cô ấy đang nằm ở phòng y tế đây này. Cậu nên đến thăm cô ấy đi. - …………………. – Hắn chẳng nói gì thêm mà cúp máy. - Như xảy ra chuyện gì sao? – Nó lên tiếng, từ nãy đến giờ nó chẳng nói gì mà chỉ lắng nghe. - Không có chuyện gì đâu? Cậu đừng bận tâm. - Vậy hả? - Tớ có chuyện cần giải quyết nên đi trước đây. Lát nữa cậu cứ về lớp nhé. Nói rồi , hắn bỏ đi. Thấy hắn có biểu hiện lạ, nó nghĩ chắc là có chuyện gì xảy ra nhưng cũng không muốn biết vì nó nghĩ chuyện đó không quan trọng. ------------------------------------------------------------ Tại phòng y tế. Hắn mở cửa bước vào. - Như à, cậu không sao chứ? – Hắn hỏi. - Hu … hu … Tớ sợ lắm. – Như ôm lấy hắn và khóc nức nở. - Có chuyện gì với cậu vậy? - Lúc nãy … khi nói chuyện với Linh … Tớ nói cô ấy đừng lừa đối cậu nữa thì ... Cô ấy đe dọa tớ … nếu đến gần cậu … cô ấy sẽ cho gia đình tớ phá sản … hic … hic … - Như khóc lên từng tiếng. - Cô ấy lừa dối tớ sao? - Ừ, là chuyện cô áy thích Phong đó … hic … hic … - Có thật là cô ấy nói như vậy không? - Thật mà … hic … chẳng lẽ cậu không tin tớ sao … hic … - Thôi được rồi, cậu đừng khóc nữa. Tớ sẽ giải quyết chuyện này. Cậu cứ nằm nghỉ đi nhé. Nói xong hắn đỡ Như nằm xuống giường và bước ra khỏi phòng. - “Không thể nào. Cô ấy không thể làm những việc như thế được. Nhưng chẳng có lí nào là Như lại nói dối. Mình phải điều tra chuyện này mới được.” – Hắn thầm nghĩ. - Kế hoạch của mình thành công được một nửa rồi. Tiến hành bước tiếp theo thôi. Thứ mình không có được thì đừng hòng người khác có. – Như nói. ----------------------------------------------------------------- Vài ngày sau. - Duy à, cậu có chuyện gì dấu mình hả? – Nó hỏi. - À, không. – Hắn giật mình. - Sao mấy bữa nay cậu suy nghĩ gì mà chẳng để tâm đến những gì mình nói vậy? - Không có gì đâu, cậu đừng bận tâm. - Vậy hả? - Linh này, nếu một người cậu yêu thương lại làm những việc xấu sau lưng cậu thì cậu sẽ ứng xử như thế nào? - Tất nhiên là tớ sẽ ghét người đó rồi. Mà sao tự nhiên lại hỏi vậy chứ? Chẳng lẽ cậu làm việc xấu sau lưng tớ hả? - Không phải. Tớ chỉ hỏi vậy thôi. - Ra vậy. Ring … Ring … - Điện thoại nó reo lên. - Alô. – Nó bắt máy. - Linh hả, Như đây. Cậu đến phòng nhạc nói chuyện với mình nhé. - Ừ. Tớ tới liền. – Nó đứng dậy. – Như có chuyện muốn nói nên tớ ra ngoài gặp cô ấy một lát rồi về. Nói xong nó bước đến phòng nhạc nơi Như đang chờ. - Cậu đến rồi đó hả? – Như nói. - Ừ. Mà có chuyện gì vậy? - Cậu có biết vụ cậu bị giam ở nhà kho do ai chủ mưu không? - Tớ không biết. Mà là ai vậy? - Là do tôi làm. - Là cậu sao? Không thể nào. Cậu đừng đùa nữa chứ. – Nó ngạc nhiên. - Tôi không đùa đâu. Là do tôi làm đó. - Tại sao chứ? - Là vì tôi ghét cậu thôi. - Không phải chứ. Chúng ta là bạn mà. - Bạn ư? Chỉ có cậu ngu ngốc mới nghĩ như vậy thôi. Tôi chưa bao giờ xem cậu là bạn cả. Lúc này nó mới nhớ đến lời nói của Ngọc: “- Như không giống như bà nghĩ đâu. - Loại người như cô ta không đáng để bà làm bạn đâu. - Cô ta không phải là người tốt đâu, bà đừng chơi với cô ta nữa.” ------------------------------------------------------------ - Có chuyện lớn xảy ra rồi. – Một đứa con trai hốt hoảng chạy và lớp nó. – Linh và Như đang đánh nhau ở trong phòng nhạc đó. Nghe thấy vậy, hắn và Phong lao thẳng ra ngoài. -------------------------------------------------------------- - Thì ra là vậy. – Nó nói. – Vậy mà tôi cứ tưởng cậu thật long muốn làm bạn với tôi. - Cậu có muốn biết vì sao tôi lại ghét cậu không. Chính là vì Duy đó, vì Duy yêu cậu nên tôi mới phải khổ sở như thế này cậu có biết không. - Chính vì thế mà cậu muốn hại tôi sao? - Phải. Tôi còn làm cho Duy phải ghét cậu nữa cơ. - Cậu … - Nó dơ tay lên tát Như nhưng hắn đã kịp nắm lấy tay nó. - Cậu có cần phải làm như vậy không? - Sao chứ? Tại sao cậu lại bênh nhỏ đó vậy? – Nó quát lên. - Tại sao cậu lại làm vậy với Như chứ? - Tôi đã làm gì cô ta nào? Cậu nói đi. - Duy à, mình không sao. Chẳng qua mình nói hơi nặng lời với cô ấy thôi. – Như nhìn hắn và nói. - Tại sao cậu lại lừa dối tôi chứ? – Hắn tức giận. - Tôi lừa dối cậu chuyện gì chứ? - Nếu không thích tôi thì việc gì phải nói dối và tỏ ra như thật vậy chứ? Việc gì cô phải đe dọa Như không được đến gần tôi chứ? – Hắn quát lên. - Cậu hiểu lầm chuyện gì đó rồi thì phải. - Hiểu lầm sao? Thứ người con gái như cô tại sao lại tồn tại trên thế gian này chứ? - Thôi đủ rồi. – Phong lên tiếng. – Cậu đừng có trách móc Linh nữa. - Cậu không liên quan đến chuyện này mau biến đi. - Tại sao lại không liên quan chứ? Trước khi muốn trách tội Linh thì cậu nên xem kĩ cô ta đi. – Phong chỉ vào Như và nói. - Phong à, cậu thôi đi. – Nó kéo tay Phong lại. – Tôi không có làm mấy chuyện đó. Tại sao cậu lại không tin tôi chứ. – Nó nói như sắp khóc. - Cô đúng là độc ác mà. - Hắn đỡ Như đi ra khỏi phòng. Tiếng bàn tán xôn xao xuất hiện. - Chuyện này là sao vậy? – Người thứ nhất nói. - Ai với ai là một cặp đây? – Người thứ hai. - Đã xảy ra chuyện gì không biết? – Người thứ ba. - ……………………………. - Hic … hic …. – Nó khụy xuống và khóc. - Linh à, cậu không sao chứ? – Ngọc chạy từ ngoài vào. - Tớ phải làm gì bây giờ? Hic … hic … đáng nhẽ ngay lúc đầu tớ nên tin lời cậu chứ … Hic … hic … - Không sao đâu? Rồi cậu sẽ ổn thôi mà. – Ngoc ôm nó an ủi. -------------------------------------------------------- - Cậu không sao chứ? – Hắn hỏi Như. - Tớ không sao. Cậu không nên làm như thế với Linh mà. - Cậu đừng nhắc tớ cô ta nữa. – Hắn lạnh lùng. - Cậu ổn chứ? – Như hỏi. - …………………… - Hắn chẳng nói gì. ------------------------------------------------------------------ Đến giờ tan học. Nó và hắn ngồi trên xe mà không nói chuyện với nhau một câu. Về tới nhà cũng vậy. Trong bữa ăn. - Thưa ba, con có chuyện muốn xin phép ba. – Nó nói. - Có chuyện gì, con cứ nói đi. - Con muốn về nhà ba con ở vài hôm ạ. - Sao con lại muốn về chứ. Hay là con ở đây không được thoải mái. - Dạ không ạ, con chỉ muốn thay đổi không khí một chút thôi và con cũng muốn về thăm ba nữa. - Vậy hả? Được rồi ta đồng ý. Thấy biểu hiện của hai đứa có vẻ khác thường, ông Long nghĩ là hai đứa nó chắc có chuyện gì xảy ra nên nó mới xin phép về nhà. ----------------------------------------------------------------- Tại phòng nó. Nó đang nghĩ về những gì xảy ra lúc ở trường. Nó không hiểu tại sao hắn lại hiểu lầm nó như vậy. Nó nghĩ có lẽ mọi chuyện là do Như sắp xếp chỉ chờ nó xa bẫy. Đau lòng và tức giận vô cùng, nó bắt đầu khóc. Những giọt nước mắt lăn dài trên má làm nó nhớ lại những ngày tháng đau buồn khi mẹ nó mất và nó ngủ thiết đi. -------------------------------------------------------------------- Còn tại phòng hắn. - Con và Linh đã xảy ra chuyện gì vậy? – Ông Long hỏi. - Dạ không có gì đâu. - Vậy tại sao con bé lại muốn về nhà ba nó? - Cô ta thích về thì về thôi. Tại sao lại hỏi con? - Con nói thế mà nghe được sao? Mới sáng nay hai đứa còn vui vẻ mà. Lại có chuyện gì xảy ra rồi. - Con muốn hủy hôn. - Con nói sao cơ? Hủy hôn … - Ông Long sock. - Phải. Con không thích kết hôn với loại người như cô ta. - Loại người như cô ta. Con đang nói gì vậy? Linh thì sao chứ? Con bé ngoan ngoãn, học giỏi, xinh đẹp và tốt bụng. - Linh không giống những gì ba nghĩ đâu. - Con biêt gì về Linh mà nói như vậy chứ? - Con biết rõ về con người thật và bộ mặt thứ hai của cô ta đó. - Con người thật … Bộ mặt thứ hai … là sao chứ? Ta không hiểu gì cả. Và hắn bắt đầu kể về những chuyện đã xảy ra. - Không thể có chuyện đó. – Ông Long bất ngờ khi nghe hắn kể. – Ta tin Linh không làm những chuyện như vậy đâu. - Sao ba lại bênh vực cô ta chứ? - Ta nghĩ con nên xem xét lại con bé Như đi, cũng có thể là con bé đó nói dối đó. - Không, con tin Như. Cô ấy sẽ không làm những việc như vậy đâu. - Con trai ta à. Con chưa hiểu rõ về chuyện này đâu. – Ông Long lắc đầu và bước ra ngoài. --------------------------------------------------------------- Nếu hay thỳ like nhé!
heo_ngoxxit
Tuổi : 25 Sinh nhật : 24/07/1999 Tổng số bài gửi : 200 Ngày tham gia : 28/03/2012 Châm ngôn sống : Khùng ko phải là 1 cái tội, mà là 1 phong cách sống.
Tiêu đề: Re: [ long fic ] Hãy tin em dù chỉ 1 lần! Thu May 24, 2012 12:09 pm
Huhu Củm ơn pạn đã thông páo trc, mình chuẩn pị tâm lí sẵn mak` vẫn ko thể nào chịu nổi Con mụ phù thuỷ Như đó ta thề sẽ giết nó thành nghìn mảnh, tức ko chịu nổi Post típ nhaz pạn ui, ko pyk truyện ra s nữa. Tks pạn nờk
nhokxih_yeu KND
Tuổi : 25 Sinh nhật : 25/11/1998 Tổng số bài gửi : 92 Ngày tham gia : 15/04/2012 Châm ngôn sống : hạnh phúc hay nỗi đau đi đến tận cùng cũng chỉ là nước mắt
Tài sản Tài sản:
Tiêu đề: Re: [ long fic ] Hãy tin em dù chỉ 1 lần! Thu May 24, 2012 1:12 pm
hehe... chuyẹn thay thế post típ bạn nha
he0mapng0cxit
Tuổi : 25 Sinh nhật : 18/10/1999 Tổng số bài gửi : 240 Ngày tham gia : 28/03/2012 Châm ngôn sống : cứ yêu đi , để cảm nhận sự ngọt ngào của tình yêu♥ và cái đắng cay của sự phản bội☺
Tiêu đề: Re: [ long fic ] Hãy tin em dù chỉ 1 lần! Thu May 24, 2012 3:36 pm
anti như , tkik ngọc và phog thành 1 đôi hơn, duy cũng tàm tạm nhug ở tập này thì ngốc qua'! ghét cả mấy kon nhân vật phụ như girl 1, girl 2 ,....... nữa! hỏi ji` hỏi lắm thía!
thienthanzuzi
Tuổi : 25 Sinh nhật : 07/07/1999 Tổng số bài gửi : 407 Ngày tham gia : 04/04/2012 Châm ngôn sống : Hãy để em được làm thiên thần của anh nhé!
Tài sản Tài sản:
Tiêu đề: Re: [ long fic ] Hãy tin em dù chỉ 1 lần! Thu May 24, 2012 9:39 pm
Bò giống ZuZi đó ( thích Ngọc và Phong thành 1 đôi hơn). Quay lại vấn đề chính. ----------------------------------------------------- Sáng hôm sau, hai đứa nói cũng chẳng nói gì với nhau ngay cả ở trường. Hắn tránh mặt nó, ngoài giờ học ra chẳng lúc nào hắn ở trong lớp cả. - Cậu đi ăn với mình nhé. – Ngọc hỏi nó. - Ừ. ------------------------------------------------------------------- Tại cateen. Xung quanh nó thì có không biết bao nhiêu lời đồn đại: - Này, hai người đó hình như chia tay rồi đấy. – People 1. - Ừ, cũng phải thôi. Người như nhỏ đó thật là đáng ghét. – People 2. - Nghe đâu, nhỏ Linh cậy thế ba mình ức hiếp Như đó. – People 3. - Đúng là độc ác mà. – People 4. - …………………………………. - Cậu đừng bận tâm đến những gì họ nói? – Ngọc nói. - Ừ, mình không sao đâu. - Cậu phải thật mạnh mẽ lên. - Tất nhiên rồi. - Cậu định làm sao đây? Hai người ở chung một nhà mà. - Mình sẽ dọn về nhà ba ở. Mình không muốn đối mặt với hắn nữa. - Cậu làm vậy đúng lắm. - Tớ nhất định phải chứng minh cho mọi thấy tớ trong sạch và vạch rõ bộ mặt thật của cô ta. - Đúng đó. Tớ nhất định sẽ giúp cậu. -------------------------------------------------------------------------- Tại nhà hắn. - Tiểu thư, cô dọn về nhà thật sao? – Bác quản gia hỏi. - Phải, tôi muốn về thăm ba. - Cô sẽ quay lại chứ? - Không biết nữa. Có lẽ là không đâu. - Tiểu thư … - Bác hãy chuyển lời đến mọi người là tôi cảm ơn mọi người vì suốt thời gian qua đã giúp đỡ tôi rất nhiều. - Vâng, tôi sẽ chuyển lời. Nó kéo vali bước ra khỏi phòng. Vừa bước đến cửa phòng, nó đã chạm mặt hắn. - “Hãy nói với em là anh yêu em và xin em đừng đi. Chỉ cầm anh nói như vậy thôi em sẽ không đi đâu hết. Xin anh hãy nói như vậy.”. - “Anh không hiểu vì sao em lại làm như vậy nhưng hãy ở bên cạnh anh dù em có yêu anh hay không. Xin em đừng đi.” Nó và hắn nhìn nhau mà thầm nghĩ nhưng rồi cũng chẳng ai mở lời. Nó bước ngang qua hắn như hai người xa lạ. Ra khỏi ngôi biệt nhà hắn, nó bước lên xe nhưng lòng vẫn còn lưu luyến gì đó. Và nước mắt của nó bắt đầu lăn trên má. Nó khóc trong sự đau đớn đến tột cùng. - Em … yêu … anh … Hic … hic … Em … thật sự rất … yêu anh … Hic … hic … - Nó khóc lên từng tiếng. ------------------------------------------------------------------ Vừa về tới nhà, nó bước xuống. Hai hàng người giúp việc đứng chờ sẵn từ cửa nhà ra tới cổng, cúi chào: - Tiểu thư đã về! Vì trong long không được vui nên nó chẳng nói gì mà chỉ lấy lại tinh thần và tiến thẳng vào trong. Vừa vào đến cửa nhà, mẹ kế của nó đã bước ra. - Lại gây chuyện gì nữa hả? – Bà ta hỏi. - Bà có vẻ quan tâm đến chuyện của tôi nhỉ? - Phải, ta là mẹ con mà. - Mẹ sao? Bà không có lòng tự trọng hả? Tôi chưa bao giờ coi bà là mẹ. Đừng mơ tưởng nữa. - Vậy sao? Rồi có một ngày nào đó con cũng phải gọi ta là mẹ thôi. - Bà tự tin quá nhỉ? Nó bước lên phòng và nằm xuống giường khóc. Lúc này nó đau lòng lắm. Nghĩ đến những chuyện đã xảy ra. - Mình quá ngốc nghếch mà. Sao lại đi kết bạn với hạng người như cô ta chứ. Hu … hu … - Nó nói. Bỗng từ đâu, một người bà lão bước đến bên cạnh ôm nó vào lòng. - Tiểu thư, cô đừng khóc nữa. – Bà lão nói. - Vú nuôi ... Tại sao vú nuôi lại ở đây chứ? – Nó ngạc nhiên. - Tôi biết chuyện của tiểu thư rồi nên tôi mới đến đây đó. - Vú ơi … Con đau lòng quá … Hic … hic … Con yêu cậu ấy thật lòng … hic … nhưng … cậu ấy không tin con … Hic … Con không làm mà … Hic … - Nó nấc lên thành tiếng. - Ta biết tiểu thư à. Ta tin tiểu thư không làm. - Nhưng tại sao vú lại biết chuyện này chứ? - À, ta ... ta … Và vú bắt đầu nhớ lại. ---------------------------------------------------------------- - Phu nhân, sao bà lại đến đây chứ? - Ta có chuyện muốn nhờ bà. - Chuyện gì ạ? - Chuyện của Linh đó. - Của tiểu thư sao? - Ta biết bà rất hiểu con bé. Và chỉ có bà mới giúp nó được chuyện này thôi. - Vâng, tôi sẽ giúp. Và mẹ kế của nó bắt đầu kể chuyện. - Bà đừng nói chi con bé biết chuyện này là do ta nhờ bà đó. - Vâng. --------------------------------------------------------------------- - Vú người sao vậy? - À không, ta không sao. - Vậy tại sao vú lại biết chuyện của con chứ? - Chẳng qua là ta muốn đến đây để thăm tiểu thư và tình cờ nghe được chuyện này thôi. Nó có vẻ nghi ngờ chuyện này nhưng cũng chẳng hỏi gì mà chỉ nhõng nhẽo. - Con nhớ vú lắm đó. – Nó ôm lấy vú nuôi. - Ta cũng nhớ cô lắm, tiểu thư ạ. Thôi, cô nằm nghỉ đi nhé. Ta cần phải ra ngoài có chút chuyện. - Vâng, vú cứ đi đi. Vú vừa bước ra khỏi phòng thì nó bám theo sau. Và khi nó thấy vú đến trước cửa phòng mẹ kế nó gõ cửa nó thấy ngạc nhiên. - Mời vào. – Mẹ kế nó từ trong nói vọng ra. - Thưa phu nhân, tôi đã làm theo những gì bà nói. Tiểu thư sẽ không biết chuyện này đâu. - Cảm ơn vú. Ta đã cho người điều tra chuyện này chắc sẽ sớm có kết quả thôi. - Rầm … - Cánh cửa bật tung ra. Nó bước vào. - Tiểu thư … - Vú giật mình. - Chuyện này là sao chứ? Tại sao vú lại không nói với con là do bà ta gọi vú đến? – Nó quát lên. - Là ta bảo bà ấy không được nói. - Phu nhân … - Tại sao bà phải giúp tôi chứ? Mọi ngày bà ghét tôi lắm mà. - Ta chưa bao giờ nói là mình ghét con cả đó chỉ là suy nghĩ của riêng con thôi. - Sao chứ? – Nó ngạc nhiên. – Bà nói vậy là sao? - Ta không ghét con. Ta luôn coi con như con đẻ của mình. - Sao bà lại làm vậy? - Đơn giản là vì lời hứa của ta với mẹ con. - Lời hứa … - Nó ngạc nhiên. - Phải. Ngày bà ấy gặp tai nạn, ta chính là người cuối cùng gặp bà ấy. Những giây phút cuối đời bà ấy muốn ta sẽ chăm sóc chủ tịch và con. - Vậy tại sao bà lại kết hôn với ba tôi chứ? - Có lẽ con không nhớ trước đây, ta là bạn của mẹ con và ta không biết ba nó lại là mối tình đầu của ta. Sau khi mẹ con bé mất được một thời gian, ông ấy có rủ ta đi uống rượu nhưng do cả hai qua say và không tự chủ được bản thân nên đã xảy ra một số chuyện. Vì chủ tịch là người đàn ông có trách nhiệm nên ông ấy đã cầu hôn ta. - Ra là vậy. - Lúc đầu, ta không đồng ý và chỉ hứa sẽ giữ kín chuyện này cho ông ấy nhưng ông ấy lại nói muốn lấy ta về để làm mẹ và chăm sóc cho con. - Tại sao bà không nói sớm chứ? - Vì con đâu có thích nói chuyện với ta. - Con xin lỗi. Thật sự trong lòng con cũng muốn có thêm một người mẹ nữa nhưng con sợ … sợ một ngày nào đó người mẹ đó lại dời xa con nên con không dám mở lòng mình. Con thật sự rất sợ. - Đừng lo. Ta sẽ ở bên cạnh con mà. – Mẹ kế ôm lấy nó. - Mmmẹ. – Nó cố gọi.(từ giờ mình gọi là mẹ nó luôn nha.) -------------------------------------------------------------------- 7h30’. Tại phòng ăn của nhà nó. - Chủ tịch đã về rồi đó ạ? – Bác quản gia lên tiếng. - Con gái tôi đã về chưa? – Ba nó hỏi. - Dạ tiểu thư đã về từ lúc chiều rồi giờ thì cô ấy đang ở trong phòng ăn ạ. - Vậy hả? Ba nó bước vào trong phòng ăn. - Ba đã về rồi đó ạ. – Nó tươi cười chào đón ba. – Ba ngồi xuống dùng bữa với con và mẹ đi ạ. - Mẹ … - Ba nó ngạc nhiên. - Thì là vợ ba đó. Ba đừng ngạc nhiên nhé. - Mới có một tháng không gặp con mà con thay đổi nhiều quá. - Thôi mà ba. Chúng ta ăn cơm thôi. Vậy là cả gia đình nó cùng ngồi ăn cơm và nói chuyện với nhau rất vui vẻ. - Linh à, lát nữa ăn cơm xong con vào phòng ba nhé. – Ba nó đứng dậy và bước ra ngoài. - Vâng ạ. - Ta nghĩ ba con đang lo lắng cho con đó. – Mẹ nó lên tiếng. - Dạ, chắc là chuyện hôn ước rồi. Con ăn xong rồi. Con vào phòng ba đây. - Ừ. Nó bước nhanh đến trước cửa phòng ba và gõ cửa. - Ba ơi, con vào nhé. - Ừ, con vào đi. Nó mở cửa bước vào. - Con ngồi xuống đi. - Vâng. - Con và Duy đã xảy ra chuyện gì vậy? - Dạ không có chuyện gì nghiêm trọng đâu. - Không nghiêm trọng. Vậy tại sao con lại dọn về nhà chứ? - Cậu ấy đã hiểu lầm con một số chuyện nên con không muốn đối diện với cậu ấy thôi. - Vậy sao? Mà hiểu lầm chuyện gì vậy? - Dạ là chuyện tình cảm ạ. Cậu ấy nghĩ con lừa dối cậu ấy nên cậu ấy giận con. - Vậy hai đứa có định kết thúc không? - Không có chuyện đó đâu ạ. Con nhất định sẽ chứng minh mình trong sạch. - Con gái ta thật sự đã lớn rồi. Ta vẫn còn thắc mắc về chuyện ban nãy. - Dạ chuyện gì ạ. - Tại sao hôm nay con lại gọi cô ấy là mẹ vậy. - Không phải ba thích con gọi như thế sao? - Phải. Nhưng ta không hiểu mọi ngày con ương bướng không nghe lời tự nhiên hôm nay lại làm như vậy không phải qua bất ngờ sao? - Chẳng qua là con cảm thấy mình không nên quá ích kỷ. Con cũng nên mở rộng lòng mình đón nhận tình cảm của mọi người chứ. - Con gái ta đã trưởng thành rồi. Thôi, con về phòng học bài đi. - Dạ. Nó bước lên phòng. Vào trong phòng, nó bước thẳng ra ngoài ban công ngắm sao. - Không biết bây giờ cậu ấy đang làm gì nhỉ? – Nó nhìn ngôi sao sáng nhất và nói. – Ngôi sao ơi, hãy gửi đến cho cậu ấy lời chúc ngủ ngon nhé. Còn hắn thì cũng đang đứng ở ban công và ngắm bầu trời ban đêm. - Không biết cô ấy đang làm gì nhỉ? Có đang khóc không nhỉ? – Nói đến đây hắn chợt giật mình. – Mình đang làm gì vậy chứ. Sao lại phải lo lắng cho loại người như cô ta chứ --------------------------------------------------- Cảm ơn những ai đã, đang, sẽ đọc fic này. =))
Bạch Tô Cơ
Tuổi : 26 Sinh nhật : 17/07/1998 Tổng số bài gửi : 1970 Ngày tham gia : 04/08/2011 Châm ngôn sống : ALWAYS KEEP THE FAITH AND HOPE TO THE END
Tài sản Tài sản:
Tiêu đề: Re: [ long fic ] Hãy tin em dù chỉ 1 lần! Fri May 25, 2012 8:49 am
Bạn Thienthanzuzi thân mến ! Tôi đã nhắc nhở bạn đây là lần thứ 2 rồi. Phần intro của bạn vẫn sai qui định, nếu bạn không biết thì có thể vào đây còn phần category nếu bạn không rõ thì có thể vào đây để tham khảo. Tôi cho bạn 48 tiếng để sửa bài.
Thân Bạch Tô Cơ
thienthanzuzi
Tuổi : 25 Sinh nhật : 07/07/1999 Tổng số bài gửi : 407 Ngày tham gia : 04/04/2012 Châm ngôn sống : Hãy để em được làm thiên thần của anh nhé!
Tài sản Tài sản:
Tiêu đề: Re: [ long fic ] Hãy tin em dù chỉ 1 lần! Fri May 25, 2012 9:58 am
Nhưng cho mình hỏi category có cần thiết không bởi vì mình độc mà chẳng hiểu gì cả..==''
Bạch Tô Cơ
Tuổi : 26 Sinh nhật : 17/07/1998 Tổng số bài gửi : 1970 Ngày tham gia : 04/08/2011 Châm ngôn sống : ALWAYS KEEP THE FAITH AND HOPE TO THE END
Tài sản Tài sản:
Tiêu đề: Re: [ long fic ] Hãy tin em dù chỉ 1 lần! Fri May 25, 2012 10:51 am
Category là thể loại. Summary lại được coi là linh hồn củâ 1 fic. Nội dung chính củâ 1 fic sẽ được thể hiện trong summary nhé ! Author là tác giả. Status là quá trình hoàn thành fic: on going (chưa xong) hay completed (đã hoàn thành). Rating là phần đối tượng xem fic (bộ rating mình đã chỉ dẫn trong phần yêu cầu rồi đó) Còn disclaimer là khẳng định củâ bạn khi viết fic mà ko có mục đích kinh tế, còn nếu viết fanfic thì disclaimer khẳng định bạn ko hề sở hữu nhân vật đó. Tạm thời là thế đã nhé ! ^^ Bạn hãy đọc cả 2 bài mình trích dẫn trên kia để hiểu rõ thêm nhé !
thienthanzuzi
Tuổi : 25 Sinh nhật : 07/07/1999 Tổng số bài gửi : 407 Ngày tham gia : 04/04/2012 Châm ngôn sống : Hãy để em được làm thiên thần của anh nhé!
Tài sản Tài sản:
Tiêu đề: Re: [ long fic ] Hãy tin em dù chỉ 1 lần! Fri May 25, 2012 10:56 am
Thế mình sửâ như thế kia được chưa?
Bạch Tô Cơ
Tuổi : 26 Sinh nhật : 17/07/1998 Tổng số bài gửi : 1970 Ngày tham gia : 04/08/2011 Châm ngôn sống : ALWAYS KEEP THE FAITH AND HOPE TO THE END
Tài sản Tài sản:
Tiêu đề: Re: [ long fic ] Hãy tin em dù chỉ 1 lần! Fri May 25, 2012 1:56 pm
Phần category thì chuyển thành romance bạn nhé ! Còn phần rating thì sai hoàn toàn rồi. Bộ rating củâ mình nhẹ nhất là G (dành cho mọi lứâ tuổi) rồi đến PG(cha mẹ chú ý, hạn chế trẻ em dưới 6t) rùi đến PG - 13 (cấm trẻ em dưới 13t) tiếp là PG - 15 (cấm trẻ em dưới 15t) sau là R (bằng vs NC - 16, cấm trẻ em dưới 16 tuổi) và cao hơn là NC - 17 (cấm người dưới 17t). Ngoài ra còn có NC - 18, NC - 21, NC -25,... nhưng mà hiếm lắm. Những fic nào đề rating này thì đều có cảnh quan hệ, giết người,... rất nặng (như Tiểu Bạch đọc H văn NC -21, đúng là 1 tầm cao ms. Chap nào cũng có "xôi thịt" =.=") Những fic nào có rating này nếu ko cần thận và có tinh thần tốt thì bạn sớm muộn j cũng bị nó cuốn theo... (đã warning cho những ai còn trong sáng và có ý định "vượt rào" :)) )
heo_ngoxxit
Tuổi : 25 Sinh nhật : 24/07/1999 Tổng số bài gửi : 200 Ngày tham gia : 28/03/2012 Châm ngôn sống : Khùng ko phải là 1 cái tội, mà là 1 phong cách sống.
Tiêu đề: Re: [ long fic ] Hãy tin em dù chỉ 1 lần! Fri May 25, 2012 2:46 pm
Hay wa', post típ nhaz pạn
kimnguyetda_depzaj
Tuổi : 25 Sinh nhật : 05/02/1999 Tổng số bài gửi : 203 Ngày tham gia : 11/05/2012 Châm ngôn sống : cho dù anh ko còn yêu em,cho dù anh đã quên em,cho dù em đã biến mất khỏi thế gian này,em vẫn mãi yêu anh!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tài sản Tài sản:
Tiêu đề: Re: [ long fic ] Hãy tin em dù chỉ 1 lần! Fri May 25, 2012 4:36 pm
hay phết!
thienthanzuzi
Tuổi : 25 Sinh nhật : 07/07/1999 Tổng số bài gửi : 407 Ngày tham gia : 04/04/2012 Châm ngôn sống : Hãy để em được làm thiên thần của anh nhé!
Tài sản Tài sản:
Tiêu đề: Re: [ long fic ] Hãy tin em dù chỉ 1 lần! Fri May 25, 2012 4:50 pm
Nhớ thanks mình nhá các bạn. ------------------------------------- Sáng hôm sau. - Ngọc à, mình lên sân thượng nhé? – Nó hỏi. - Ừ. Nó và Ngọc cùng bước ra ngoài. Lên tới nơi, vừa mới mở cửa bước vào nó đã chạm mặt hắn. - Cậu hút thuốc sao? – Nó ngạc nhiên hỏi. - …………… - Hắn thì chẳng nói gì mà bước đi. - Sao cậu tránh mặt tôi hoài vậy? Cậu không thể nghe tôi giải thích sao? – Nó quát lên. - Sự thật đã quá rõ rồi, tôi không cần phải nghe những lời nói dối đó nữa. - Tôi không nói dối. Cậu có thể nói chuyện với tôi một lúc được không? - Tôi và cô không còn gì để nói nữa. - Nhưng tôi thì có đấy. Tôi không hề làm những việc đó. - Cô đừng nói dối nữa, tôi không tin cô đâu. - Duy à, mình mua đồ ăn rồi đây này. – Như hớn hở bước lên và giật mình về sự có mạt bất ngờ của nó và Ngọc. – Hai cậu cũng ở đây sao? Mọi người đang nói chuyện à. Tớ không nên xen vào mới đúng chứ. - Mình đi thôi Như. Tớ không có gì để nói với hạng người như cô ta đâu. – Hắn kéo tay Như bước xuống. - Nhưng mà … - Như nói và trong lòng thầm vui khi được hắn nắm tay. Còn nó thì sau khi chứng kiến cảnh đó thì nó khụy xuống, lòng nó đau như thắt lại và những giọt nước mắt nóng hổi từ từ lăn trên má. Lúc này nó cảm thấy thật buồn vì hắn không tin nó. - Hic … Hic … - Nó khóc nấc lên từng tiếng. - Cậu đừng khóc nữa. Sẽ ổn thôi mà. – Ngọc ôm nó vào lòng an ủi. - Tớ đau lòng quá … Hic … Cậu ấy … không tin tớ … hic …tớ … phải làm gì … bây giờ … Hic … - Cậu sẽ không sao mà. Chuyện gì cũng có cách giải quyết của nó. Nhất định chúng ta sẽ vạch rõ bộ mặt thật của cô ta mà. ---------------------------------------------------- - Lúc nãy mấy cậu nói chuyện gì vậy? – Như hỏi. - Không có chuyện gì đâu chỉ là tình cờ gặp mặt thôi. - Vậy hả? Duy này, cậu đừng đối xử quá đáng với Linh nha. - Sao cậu phải lo lắng cho hạng người như cô ta vậy. - Dù sao đi nữa cô ấy cùng từng là bạn tớ mà. - Cậu … đừng bao giờ nhắc đến cô ta trước mặt tớ nữa. - Tớ … Ừ, tớ sẽ không nhắc đến Linh nữa. - “Hahaha. Kế hoạch của ta thành công mĩ mãn rồi.” – Như nghĩ thầm. ------------------------------------------------------- Tại nhà hắn. - Duy, ta muốn con sẽ đi Hạ Long vào thứ sáu tuần tới để dự sinh nhật của Linh. - Con không thích. - Duy , ta biết con đang nghĩ gì nhưng dù con có thích hay không thì cũng phải đi thôi. - Con sẽ không đi đâu. Ba đừng có ép con. - Được nếu con không đi thì ta sẽ gửi con qua Mĩ với mẹ con đó. - Ba … - Con đừng nói gì nữa về phòng nghỉ ngơi đi. Hắn chẳng nói gì thêm mà lặng lẽ bước về phòng. - Alô. Thằng bé sẽ đi nên ông không phải lo lắng gì nữa đâu. – Ông Long cầm điện thoại lên và nói. - Cảm ơn ông, tôi sẽ nói chuyện với con bé. – Ba nó ở đầu dây bên kia đáp. ----------------------------------------------------------------- Tại nhà nó. - Gọi Linh xuống đây, ta có chuyện muốn nói. – Ba nó ra lệnh cho bác quản gia. - Vâng, thưa chủ tịch. – Bác quản gia cúi đầu và bước ra ngoài. Đến trước cửa phòng nó, bác quản gia gõ cửa và gọi: - Thưa tiểu thư, chủ tịch có chuyện muốn nói với cô ạ. - Ba tôi sao? Có chuyện gì vậy? – Nó mở cửa bước ra. - Tôi không biết. Chủ tịch đang đợi cô ở dưới ạ. - Được rồi. Tôi xuống đây. Nó bước nhanh đến trước cửa phòng ba và gõ cửa. - Ba ơi, con vào nhé. - Ừ, con vào đi. Nó mở cửa bước vào. - Con ngồi xuống đi. - Vâng. Có chuyện gì mà ba gọi con xuống vậy ạ? - Ta định sẽ tổ chức sinh nhật cho con vào thứ sáu tuần sau đó mà. - Sao ạ? Sinh nhật … - Nó ngạc nhiên. - Ta đã dự định tổ chức tiệc ở ngôi biệt thự tại Hạ Long. Con có thể mời bạn đến đó mà. - Có cần thiết phải làm như vậy không? - Tất nhiên là có rồi. - Nhưng con không thích đâu ba. - Ta biết con vẫn còn đau lòng về chuyện của mẹ nhưng con đừng buồn nữa. Mẹ con ở trên thiên đàng sẽ không vui đâu. - Tiệc sẽ được tổ chức bao nhiêu ngày hả ba? - Ba ngày hai đêm. Vì những ngày đó trùng với ngày nghỉ của trường con mà. - Dạ, vậy Duy có đi không hả ba? - Tất nhiên là có rồi. - Nhưng nếu cậu ấy không đi thì sao chứ? Con nghĩ cậu ấy đang giận con thì sẽ không đi đâu. - Con đừng lo, không có chuyện đó đâu. Duy sẽ đi mà. - Vậy sao ạ. Làm sao ba biết được cậu ấy sẽ đi chứ. - Ta đã nói chuyện này với bác Long rồi. Nhất định Duy sẽ đi mà. - Con biết rồi ạ. Con xin phép lên phòng nghỉ ngơi ạ. - Ừ, con lên đi. Nó bước về phòng mà trong lòng cảm thấy vừa vui mừng vừa cảm thấy lo lắng. ----------------------------------------------------- Sáng hôm sau. - Này Ngọc, thứ sáu tuần sau là sinh nhật tớ đó? - Vậy hả? Năm nay cậu định tổ chức tiệc đó à? - Ừ, ba tớ nói sẽ tổ chức tiệc ba ngày hai đêm ở ngôi biệt thự của nhà tớ tại Hạ Long đó. - Vậy sao? Thế cậu đang lo lắng chuyện gì vậy? - Tớ muốn mời cả lớp cùng đi nhưng ngại quá không dám nói. - Được thôi, tớ sẽ gúp cậu. Và thế là Ngọc bước lên chỗ bàn giáo viên và nói: - Cả lớp chú ý, sau đây tôi xin thông báo với các bạn một tin tức đặc biệt. Và cả lớp bắt đầu thắc mắc: - Tin gì vậy chứ? - Thứ sáu tuần sau là sinh nhật Linh và cô ấy sẽ tổ chức tiệc ba ngày hai đêm ở Hạ Long. Linh muốn mời các bạn trong lớp đi và tất nhiên là mọi chi phí thì Linh sẽ lo rồi. Các bạn chỉ cần có mặt tại trường học lúc 6h sáng thứ sáu thôi. - Ồ … hay quá. Tất cả mọi người đi chứ ? - Lớp trưởng hào hứng hô to cả lớp cùng đồng thanh đáp đồng ý. - Ừhm … cảm ơn các bạn. – Nó cười cười và bước sang bàn Phong và hỏi: - Cậu cũng sẽ đi chứ? - Cậu … Sao lại vậy chứ? - Tớ làm sao cơ? - Lạ thật đấy, từ ngày mẹ cậu đến giờ đây là lần đầu tiên cậu tổ chức sinh nhật đó. - Vậy thì đã sao? - Cậu thay đổi nhiều thật đó. – Phong đứng dậy và bước ra ngoài trước sự ngạc nhiên của nó. ------------------------------------------------------- - Duy à, thứ sáu tuần sau cậu rảnh không? – Như hỏi hắn. - Có chuyện gì vậy? - Tớ định rủ cậu đi chơi một chuyến đó mà. - Vậy hả? Xin lỗi nhé. Tớ có hẹn rồi. - Hẹn sao? Mà hẹn với ai vậy? - Chuyện cá nhân đó mà. Cậu đừng bận tâm làm gì. - Cậu có bạn gái hả? - Không. Chỉ là tớ có hẹn với ba thôi. - Ra vậy. ---------------------------------------------- Reng … Reng … - Tiếng chuông vào học. Cô giáo bước vào lớp dẫn theo một học sinh nữ dễ thương. - Các em trật tự đi nào. Hôm nay, lớp ta lại có một học sinh mới. Mi em hãy giới thiệu về mình với các bạn đi. - Vâng. Xin chào các bạn mình là Đào Trà Mi, rất vui khi được học chung lớp với các bạn. Sau này mong các bạn giúp đỡ nhiều.– Mi cúi đầu chào, tự tin giới thiệu về mình và nở một nụ cười thân thiện để gây ấn tượng đẹp với mọi người - Trời ơi chắc chết mất ! Dể thương quá đi! - Một đám con trai trong lớp ồ lên. - Mi, em ngồi xuống bàn phía cuối lớp nhé. Đó là chỗ trống duy nhất của lớp mình đó. – Cô giáo vừa nói vừa chỉ tay vào bàn của Phong.
- Vâng. – Mi bước xuống ngồi bên cạnh Phong. Còn Phong thì nằm gục xuống bàn. --------------------------------------------------- Reng … Reng … - Tiết học kết thúc. - Cậu về nước khi nào vậy? – Hắn quay sang hỏi Mi. - Ừ, mình mới về hôm qua thôi. – Mi đáp. - “Cậu ấy quen với học sinh mới về lớp mình sao?” – Nó nghĩ thầm. - Vậy Như có biết cậu về nước không? - Không. Mình chưa nói gì cho cậu ấy cả. - Vậy sao? Cậu tính làm mình bất ngờ đó hả? - Ừhm … - Ngọc này, xuống cateen với mình nhé? – Nó đập vai Ngọc. - Ừ. Cậu bao nhé. - Được thôi. - Rủ Cường và Phong cùng xuống chứ? - Tùy cậu. Nhanh lên nhé tôi xuống dưới đợi đó. - Ừ. Nói rồi, nó bước ra ngoài. Ngọc thì bước lại chỗ Phong. - Phong này, xuống cateen cùng với tụi mình nhé? – Ngọc lay người Phong. - Không thích. – Phong vẫn cứ nằm. - Sao lại không thích chứ. Linh sẽ bao mà. - Tớ không đi đâu. – Phong đứng dậy và bước ra ngoài. - Này Phong … - Ngọc quát lên và chạy ra khỏi lớp đuổi theo Phong. Cuối cùng thì Ngọc cũng lôi được Phong xuống cateen. - Này Duy, cậu con trai vừa bước ra khỏi lớp là Vũ Huy Phong có phải không? – Mi nói. - Ừ, mà cậu hỏi hắn làm gì? - À, không có gì. Tớ quen cậu ấy khi còn đi du học đó mà. - Vậy sao? - Ừ. Nếu tớ biết ở trong lớp chỉ có tớ và cậu ấy là người Việt Nam thì tớ đã làm quen rồi. Nhưng vì phải đến một thời gian sau khi nghe cậu ấy nói chuyện qua điện thoại thì tớ mới và hai đứa rất thân nhau từ đó. Duy này, cậu dẫn mình đi gặp Như nhé. - Ừhm … Hắn cùng Mi bước ra khỏi lớp. - Như à, Hoàng tử đi cùng với một cô gái kìa. – Con Hoa bạn Như nói. - Đâu? – Như giật mình đứng dậy Đám con gái cũng bàn tán xôn xao. - Ngoài hành lang đó. – Hoa chỉ tay ra ngoài. Như chạy nhanh ra ngoài. - Ủa, Như. Cậu có chuyện gì vậy? – Mi hỏi. - Mi … - Như ngạc nhiên. – Cậu về nước hồi nào vậy? Sao không báo cho mình biết? - Ừ, mình cũng chỉ mới về hôm qua thôi. - Cậu biết tớ nhớ cậu lắm không? – Như ôm chầm lấy Mi. - Hihihi … nhột quá. – Mi cười. - Mình đi ăn nhé. Lâu rồi ba đứa mình mới gặp nhau mà. - Ừ, cũng được đó. – Mi gật đầu. --------------------------------------------------------- Tại canteen. - Phong này, thứ sáu tuần sau cậu có thể đi sinh nhật mình chứ? – Nó hỏi. - Ừ, mình sẽ đi. - Cảm ơn cậu. Cùng lúc đó, hắn, Mi và Như cũng xuống tới nơi. Mi tiến lại gần Phong và nói: - Phong còn nhớ mình không? - Ơ … Mi… Sao Mi lại ở đây vậy? Không phải Mi đang ở Nước ngoài sao? – Phong ngạc nhiên. - Mình với về nước thôi. - Bạn có phải là Mi học sinh mới chuyển đến lớp mình không? – Nó nói. - Học sinh lớp mình sao? – Phong bất ngờ. - Ừ, Mình mới chuyển đến sáng nay đó. - Sao tớ lại không biết nhỉ? – Phong thắc mắc. – Mà cậu ngồi chỗ nào vậy? - Ngồi bên cậu đó. Lúc đó cậu ngủ nên không biết là phải rồi. - Ra vậy. - Bạn là Linh đúng không? – Mi quay sang phía nó và hỏi. - Ừ, mình là Linh. - Mình có thể làm bạn với Linh được chứ? - Tất nhiên là được rồi. Và thế là cả hai cùng cười nói vui vẻ. Còn hắn và Như khi nhìn thấy cảnh đó thì bỏ về. -------------------------------------------------------------- Tại lớp học. Hắn không có ở trong lớp nên nó quay sang nói chuyện với Mi. - Mi này, cậu và Duy có quan hệ gì vậy? - À. Mình là bạn thân từ hồi cấp hai của Duy đó mà. - Vậy hả? - Mà Linh và Duy đính hôn rồi phải không? Nhưng nhìn hai người không được thân nhau cho lắm. - Ừ. Mà phải rồi thứ sáu tuần sau là sinh nhật tớ và tớ sẽ tổ chức một bữa tiệc ba ngày hai đêm ở Hạ Long. Cậu cũng tham gia chứ? - Thật sao? Tớ nhất định sẽ đi. – Mi phấn khởi. – À phải rồi, Linh quen Phong sao? - Ừ, Phong là bạn từ bé của Linh đó. Mà sao Mi biết Phong vậy? - Mình quen Phong khi còn ở Anh đó. Trong lớp chỉ có hai đứa là người Việt Nam thôi. - Vậy hả? Hai người có duyên ghê. Ring … Ring … - Tiếng chuông điện thoại của Mi reo. Trong mẩu tin nhắn có viết: “Cậu lên sân thượng gặp mình nhé? – Như.” - “Có chuyện gì vậy nhỉ?” – Mi thầm nghĩ. - Linh à, mình có chuyện nên đi ra ngoài đây. Lát nữa gặp lại nhé. – Mi nói. - Ừ. ----------------------------------------------------------- Tại sân thượng. - Có chuyện gì mà cậu gọi tớ lên đây vậy? – Mi hỏi. - Cậu đừng làm bạn với con nhỏ đó nữa? – Như nói. - Cậu nói ai vậy? Linh hả? - Không nó thì còn ai vào đây nữa chứ. - Cô ấy thì sao chứ? - Cậu không biết cô ta cáo già như thế nào đâu. - Cô ấy đã làm những gì khiến cậu ghét như vậy chứ. - Cô ta đã đe dọa tớ nếu không tránh xa Duy thì cô ta sẽ cho gia đình tớ phá sản đó. Chính vì vậy nên Duy ghét cô ta đó. - Có chuyện đó thật sao? - Phải đó. - Mình biết rồi mình về lớp đây. - Ừ. Nói xong Mi bước xuống cầu thang và suy nghĩ. - Sao lại có chuyện đó được chứ? Nhìn Linh rất tốt bụng mà và Linh lại còn là bạn của Phong nữa chứ. Mình phải tìm hiểu thêm mới được. – Mi nói. --------------------------------------------------------------------
Bạch Tô Cơ
Tuổi : 26 Sinh nhật : 17/07/1998 Tổng số bài gửi : 1970 Ngày tham gia : 04/08/2011 Châm ngôn sống : ALWAYS KEEP THE FAITH AND HOPE TO THE END
Tài sản Tài sản:
Tiêu đề: Re: [ long fic ] Hãy tin em dù chỉ 1 lần! Fri May 25, 2012 4:57 pm
Tuy tôi không đọc fiction (chỉ đọc fanfic hoặc fic SA thoai) như qua cách trình bày thì có 1 vài điểm như sau:
- Bạn dùng quá nhiều lời thoại trong fic. Bạn nên miêu tả nhiều hơn để cốt truyện được giãn đi. Điểu đó sẽ làm nhịp truyện được nhẹ nhàng hơn ^^
- Thay vì dùng "-----------" bạn có thể làm ntn:
- Linh à, mình có chuyện nên đi ra ngoài đây. Lát nữa gặp lại nhé. – Mi nói. - Ừ
.
.
.
.
Tại sân thượng. - Có chuyện gì mà cậu gọi tớ lên đây vậy? – Mi hỏi.
Như vậy sẽ đỡ rối mắt hơn. Dù sao cũng tks bạn ~
thienthanzuzi
Tuổi : 25 Sinh nhật : 07/07/1999 Tổng số bài gửi : 407 Ngày tham gia : 04/04/2012 Châm ngôn sống : Hãy để em được làm thiên thần của anh nhé!
Tài sản Tài sản:
Tiêu đề: Re: [ long fic ] Hãy tin em dù chỉ 1 lần! Fri May 25, 2012 5:37 pm
Cảm ơn về lời nhận xét củâ bạn..Mình sẽ sửâ
Mèo con quý tộc
Tuổi : 25 Sinh nhật : 26/03/1999 Tổng số bài gửi : 65 Ngày tham gia : 06/05/2012 Châm ngôn sống : Kittens aristocrat
Tiêu đề: Re: [ long fic ] Hãy tin em dù chỉ 1 lần! Fri May 25, 2012 8:52 pm
Lâu lâu mình không lên forum , bạn post được nhiều phết ùi ấy nhỉ..cố gắng nha bạn ( hay mừ)
heo_ngoxxit
Tuổi : 25 Sinh nhật : 24/07/1999 Tổng số bài gửi : 200 Ngày tham gia : 28/03/2012 Châm ngôn sống : Khùng ko phải là 1 cái tội, mà là 1 phong cách sống.
Tiêu đề: Re: [ long fic ] Hãy tin em dù chỉ 1 lần! Fri May 25, 2012 9:14 pm
Duy wa' đáng wa', s ko chịu nghe Linh giải thích, lúc nào cũng đi tin lời kon mụ phù thuỷ Như ko Post típ nhaz pạn, hay đó, Tks pạn nừk
thienthanzuzi
Tuổi : 25 Sinh nhật : 07/07/1999 Tổng số bài gửi : 407 Ngày tham gia : 04/04/2012 Châm ngôn sống : Hãy để em được làm thiên thần của anh nhé!
Tài sản Tài sản:
Tiêu đề: Re: [ long fic ] Hãy tin em dù chỉ 1 lần! Sun May 27, 2012 4:22 pm
----------------------------------------------------------------- Thứ 6 cũng đã đến - ngày đi dự tiệc sinh nhật cuả nó. - Chào các bạn! – Nó từ xe bước ra. - Linh đến rồi đó hả? – Lớp trưởng mừng rỡ. - Ừ. Các bạn đã đến đầy đủ rồi hả? - Ừ, đủ. - Còn thiếu hoàng tử nữa đó. – Con Vi nhanh miệng. - Vậy hả? Thôi, các bạn sẽ lên xe trước đi. Lát nữa Duy sẽ đến mà. Nó vừa nói xong cả lớp nhào nhào bước lên xe. Do mải nhường đường cho các bạn nên nó là người lên sau cùng. Nó bước lên xe và ngoảnh lại phía sau tìm hắn nhưng không thấy đâu. Bỗng có một chiếc xe sang trọng đỗ gần ngay chiếc xe của nó. Bác tài từ trong xe bước ra. - Tiểu thư mời cô lên xe ạ. – Bác tài mở cửa xe ra và nói. - Ừ, tôi biết rồi. – Nó bước lên xe mỉn cười khi nhìn thấy hắn ngồi trong đó. Và hai xe cùng xuất phát tới Hạ Long. Chỉ khoảng 3 tiếng sau hai xe đã đến bãi biển và đừng lại ngay giữa sân ngôi biệt thự lớn. Cả lớp bước xuống xe và nhìn ngôi nhà to lớn mà khen ngợi. - Đến nơi rồi. Các bạn vào trong đi. – Nó bước xuống xe nói với mọi người. Cả lớp tiến vào bên trong ngôi biệt thự. Cảnh đầu tiên mọi người nhìn thấy là một căn phòng rộng chừng 100 m2 và hai hàng người giúp việc đứng hai bên thẳng cửa nhà vào. Thấy Linh bước vào thì họ liền cúi chào. - Tiểu thư đã đến ạ. – Một cô gái chừng 27 tuổi bước gần đến chỗ nó và cúi chào. - Thư kí Hương. Cô mau chuẩn bị phòng cho tôi nhé. – Nó nói và đưa danh sách khách mời (là học sinh lớp nó đó.) cho cô thư kí. - Vâng, thưa tiểu thư. - Các bạn đợi một chút nhé. Cô ấy sẽ lấy chìa khóa và sắp xếp phòng cho các bạn. Chúng ta 3 người một phòng nhé. – Nó quay lại nói với mọi người. - OK - Cả lớp đồng thanh. Khoảng 5 phút sau, cô thư kí bước ra đưa cho nó sơ đồ phòng và chìa khóa. Dựa vào sơ đồ nó đưa chìa khóa cho mọi người. - Các bạn về phòng thay đồ nghỉ ngơi. Lúc 11 giờ, các bạn hãy xuống đây để dự tiệc của mình nhé. - OK – Cả lớp cùng đồng thanh và ai nấy nhanh chân đi về phòng mình. Nó, Ngọc và Mi cùng 1 phòng. Còn hắn, Phong và Cường cùng một phòng. - Ôi má ơi! Mệt quá ngủ một lúc mới được. - Nó nằm xuống giường. - Cậu mệt lắm hả? – Ngọc hỏi. - Ừ, mải lo cho bữa tiệc nên cũng mệt. - Vậy hả? - Mi này, mấy hôm nay cậu sao vậy? Sao lại tránh mặt mình chứ? – Nó hỏi. - Không có gì đâu. Cậu đừng bận tâm tại dạo này mình hơi mệt thôi. - Vậy hả? Cậu có mệt lắm không? - Không sao đâu. Mình nghỉ một lúc là khỏe lại thôi. - Ừ, cậu cứ nghỉ đi nhé. Lát nữa tiệc bát đầu mình sẽ gọi cậu. 11 giờ, tại đại sảnh của biệt thự. - Đã đến giờ rồi sao không thấy Linh đâu nhỉ. – Con Vi lo lắng. - Này, có khi nào Linh cho tụi mình leo cây không? – Con Mai nói. - Nói tầm bậy không à? Linh không làm như vậy đâu? – Ngọc nhanh miệng. Đúng lúc đó, nó bước từ trên lầu xuống. Phải nói là lúc này nó rất đẹp, nó mặc chiếc váy màu trắng lệch vai nhìn rất sang trọng, vô cùng quyến rũ. Còn trên đầu gắn 1 gương miệng nhỏ rất đáng yêu . Dưới này ai cũng nhìn không chớp mắt. - Woa … Đẹp quá … - Mọi người trầm trồ khen ngợi. Nó đi xuống, bước lên khan đài và cầm micro lên nói: - Cảm ơn các bạn đã đến dự tiệc sinh nhật lần thứ 16 của Linh. Và bây giờ bữa tiệc bắt đầu. Theo hiệu lệnh của nó, tất cả những người giúp việc bắt đầu công việc của mình là buông rèm xuống. Ngay lúc đó, một người khác đẩy chiếc bàn chứa bánh kem ra. Trên chiếc bánh kem có 16 ngọn nến tượng chưng cho tuổi của nó. Tiếng nhạc bắt đầu nổi lên và mọi người vừa vỗ tay vữa hát theo. “ Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday. Happy birthday. Happy birthday to you …” - Chúc mừng sinh nhật Linh … - Tiếng la hét và vỗ tay của mọi người vang lên. - Cảm ơn các bạn. – Nó mỉn cười nói. - Linh mau thổi nến đi. – Ngọc nói lớn. - Đúng rồi đó. Linh mau thổi nến đi. – Mọi người cũng thúc dục theo. - Phù. – Nó thổi nến. - Bốp … Bốp … - Một lần nữa tiếng vỗ tay của mọi người lại vang lên. Sau đó, những người giúp việc liền kéo rèm lên. Lúc này, nó chợt buồn. Sự việc ngày sinh nhật lần thứ 12 lại tràn về trong nó làm nước mắt bắt đầu lăn trên má nó. - Mọi người cứ chơi thoải mái nhé. – Nó gượng và nói. Mọi người ai nấy cười nói vui vẻ vô cùng nhộn nhịp chỉ có hắn ngồi nhâm nhi ly rượu đang cầm tên tay và không để ý đến xung quanh. Rồi bất chợt nó bước ra ngoài. Nhìn thấy nó như vậy Phong cũng bước theo. Bước ra ngoài hiên, nó dừng lại và ngồi xuống chiếc ghế đá. - Linh có sao không vậy? – Phong hỏi. - Mình không sao đâu. - Vậy sao Linh lại ra đây? Bên trong rất vui mà. - Linh không thích ồn ào. - Vậy sao? Nhưng Linh nên vào bên trong để cùng vui với mọi người chứ. - Ừ, lát nữa mình sẽ vào. Phong cứ vào trong đi. . . . Bữa tiệc tàn và mọi người ai về phòng nấy. - Mi à, có thấy Linh đâu không? – Ngọc hỏi. - Linh hả? Lúc nãy còn ở trong bữa tiệc mà sao bây giờ lại không thấy nhỉ. - Có khi nào cậu ấy bị lạc đường không? - Cậu nói gì vậy chứ? Đây là nhà Linh mà lạc sao nổi chứ. - Ừ, nhỉ. Chắc Linh chỉ đi dạo đâu đó thôi. - Ngọc này, Mi có thể hỏi Ngọc một chuyện được không? - Ừ. Mi cứ hỏi đi. - Ngọc làm bạn với Linh lâu chưa? - Cũng được 8 năm rồi. - Vậy Ngọc có biết hết được tính cách của Linh không? - Tất nhiên là có rồi. Hai đứa mình biết rất rõ về nhau nữa chứ. - Thế sao? Linh có bao giờ làm những việc hại bạn bè không? - Không bao giờ. Linh hiền lành và tốt bụng hại ai được chứ. Mà cậu hỏi mấy chuyện đó để làm gì? - À, không có gì đặc biệt cả. Chỉ là hiếu kì thôi. - “Khi nào Như nói dối không nhỉ? Rõ ràng Ngọc nói Linh là người tốt mà. Mình phải tìm hiểu thật kĩ chuyện này mới được.” – Mi nghĩ thầm. Còn nó bây giờ thì đang ở bãi biển. Bước đi thật nhẹ nhàng trên cát và nhìn những làn sóng, hai đứa nó vô tình gặp nhau nhưng lại bước ngang qua nhau như hai kẻ xa lạ. Nó đau lòng lắm nhưng cũng chẳng biết mình nên làm gì mà cứ tiếp tục bước trên cát và ngắm sóng biển. . . . Tại phòng nó. - Này Linh, cậu đi đâu mới về đấy? – Ngọc hỏi. - Mình đi dạo bờ biển. Có chuyện gì không? - Vậy mà tớ cứ tưởng cậu bị lạc đường rồi chứ. - Hihihi … - Nó cười. – Thôi các cậu chuẩn bị đi, chúng mình sẽ đi tắm biển đó. - Vậy hả? Thích quá. – Ngọc và Mi vui sướng. . . . - Các bạn có mặt đầy đủ rồi chứ? – Nó hỏi. - Ừ, đủ rồi. Chỉ thiếu mình Duy thôi. – Lớp trưởng nói. - Vậy hả? Cùng lúc đó, hắn bước từ trên lầu xuống. - A, Duy xuống kia rồi. – Một bạn hét lên. - Vậy thì đủ rồi. Mình ra biển chơi thôi. Duy cậu cũng đi chứ. - …………….. – Hắn chẳng nói gì. - Duy à, cậu cũng đi nhé. – Mi nói. – Hôm nay là sinh nhật Linh mà. - Thôi được rồi, tớ sẽ đi. - Cảm ơn. - Mình ra biển chơi thôi. – Cả lớp sôi nổi. . . . Tại bãi biển. Mọi người chơi đùa rất vui vẻ. - Duy à, sao cậu không chơi cùng với mọi người vậy? – Mi hỏi. - Tớ không thích. - Cậu rất giận Linh hả? - Cậu đừng nhắc đến cô ta nữa. - Có vẻ như cậu ghét Linh lắm nhỉ? - ……………….- Hắn im lặng. - Cậu cũng ra ngoài đó chơi đi. Sẽ vui lắm đó. - Mi à, ra đây chơi cùng đi. – Nó gọi Mi. - Ừ, mình ra đây. . . . 5h chiều. Tại bãi biển. - Ôi, vui quá. - Ngọc cười. - Ngọc này, lâu lắm tớ không ra biển nên giờ cảm thấy thật thú vị. – Cường nói. - Vậy hả? - Thôi muộn rồi chúng ta về thôi. – Lớp trưởng hô to. - Ơ … Linh đâu rồi? – Mi nói. - Ừ nhỉ? – Cả lớp nhìn nhau. - Á …- Ngọc hét lên. - Linh đang ở ngoài kia đó. Hình như cậu ấy bị chuột rút rồi. Nghe thấy vậy hắn và Phong liền chạy ra nhưng hắn đã chạy ra trước và bơi ra ngoài đó kéo nó về bờ. - Linh à, cậu có làm sao không? Huhuhu … - Ngọc lo lắng. - Cậu ấy sẽ không sao đâu mà. – Cường an ủi Ngọc. Còn hắn khi kéo nó lên đến bờ thì bắt đầu sơ cứu nhưng nó không tỉnh. Hết cách hắn liền hô hấp nhân tạo cho nó. Mọi người ai nhìn thấy cảnh đó cũng hải bỡ ngỡ. Phong tức giận biến đổi sắc mặt và bỏ đi luôn. Khi nhìn thấy Phong như vậy thì Mi đoán là Phong thích Linh và cô cảm thấy buồn. Có lẽ là Mi thích Phong mất rồi. Và rồi nó cũng tỉnh lại. - Linh à, cậu có sao không vậy? Huhuhu … - Ngọc bước lại gần. - Mình không sao. Xin lỗi đã làm các bạn lo lắng. - Không sao là tốt rồi. Mình về thôi. – Cường nói. - Này cậu đứng dậy được không vậy? Để tớ đỡ nhé? – Mi nói. - Ừ, cảm ơn. - Không có gì đâu mình là bạn mà. - Lạ thật. Lúc nãy mình cảm thấy như có ai đó hôn mình và thổi hơi thì phải.” – Nó Nghĩ thầm. Mọi người đi về ngôi biệt thự. Hắn thì lặng lẽ bước theo. . . . 7h tối. Tại phòng nó. - Linh à, cậu đã đỡ hơn rồi chứ. – Mi hỏi. - Ừ, mình đỡ nhiều rồi. - Cậu làm mọi người một phen hú vía đó. - Mình xin lỗi. Bây giờ, mình xuống dung bữa thôi. - Ừ. Nhắc mới nhớ. Mình đang đói lắm đây này. Mình đỡ cậu dậy nhé. - Ừ. . . . Tại phòng ăn. - Linh này, cậu khỏe rồi chứ? - Ừ, mình khỏe rồi. Tối nay chúng mình đi chợ đêm nhé? - OK. – Cả lớp đồng thanh. . . . Tại chợ đêm. - Ôi, cái này đẹp chưa. – Ngọc reo lên. - Vậy thì cậu mua đi. Tớ sẽ trả tiền. – Cường nói. - Thật chứ. - Ừ. - Cảm ơn nha. . . . - Mi này, lúc mình bị chuột rút ai đã cứu mình lên vậy? – Nó hỏi. - Cậu không nhớ gì sao? - Không. Lúc đó mình bị ngất mà. - Vậy thì tớ nói cho cậu biết nhé. Lúc đó Duy đã nhảy xuống cứu cậu đó. - Vậy hả? - Ừ, lúc đó Duy rất lo lắng đó. Cậu ấy còn hô hấp nhân tạo cho cậu đó. - Sao chứ? Hô hấp nhân tạo. – Nó nói lớn làm mọi người xung quanh nhìn vào nó. - Này, cậu nói nhỏ thôi chứ. – Mi bịt miệng nó lại. - Ư … Ư … - Mình đi mua đồ thôi. – Mi kéo nó đi. Đi được một lúc thì Mi reo lên: - Cái này đẹp chưa nè. - Cậu thích thì mua đi. Tớ sẽ thanh toán cho. – Phong nói. - Thật hả? – Mi quay lại. – Ôi, Phong. Làm tớ giật mình. - Cậu nghĩ tớ là ma hả? - Không. Nhưng tại cậu xuất hiện đột ngột quá. - Mi. Cậu coi cái này có đẹp không? - Là vòng cổ đôi hình trái tim mà. Đẹp lắm đó. Cậu định mua à? - Ừ. - Vậy mình cũng phải mua một đôi mới được. . . . 10h30’. Tại đại sảnh ngôi biệt thự. - Các bạn mua được nhiều đồ thế. – Nó ngạc nhiên khi thấy ai cũng đầy một túi đồ. - Ừ, cái này tặng cậu nè. – Lớp trưởng nói. - Tặng mình sao? - Ừ, là quà sinh nhật đó. - Vậy hả? Mình cám ơn nhé. - Mình cũng có nè. – Friend 1. - Mình nữa. Friend 2. - ………………………………. Cuối cùng thì nó phải ôm một đống quà về phòng. - Lắm quà nhỉ? – Ngọc nói. - Ừ. - Hình như không có quà của Duy thì phải. - Cậu ấy sẽ không tặng đâu. Mình đi ngủ thôi. Nằm trên giường mà nó chỉ nghĩ đến chuyện hồi chiều khi nó bị chuột rút người cứu nó là hắn. Nó vui lắm. - “Ước gì mình được ở bên cạnh cậu ấy lúc này nhỉ?” – Nó nghĩ thầm. . . . Tại phòng hắn. Hắn không ngủ mà nghĩ về chuyện hắn cứu nó lúc chiều. Hắn móc ra từ túi một hộp quà nhỏ. Có lẽ đó là quà tặng sinh nhật nó nhưng hắn không giám tặng. Chắc do hắn vẫn đang giận nó. -------------------------------------------------- Dạo này mình không onl được nhiều nên chắc khoảng 3 đến 4 ngày mình mới đăng được 1 lần.
heo_ngoxxit
Tuổi : 25 Sinh nhật : 24/07/1999 Tổng số bài gửi : 200 Ngày tham gia : 28/03/2012 Châm ngôn sống : Khùng ko phải là 1 cái tội, mà là 1 phong cách sống.
Tiêu đề: Re: [ long fic ] Hãy tin em dù chỉ 1 lần! Sun May 27, 2012 6:36 pm
K sao au, cố gắng post típ nha pạn
thienthanzuzi
Tuổi : 25 Sinh nhật : 07/07/1999 Tổng số bài gửi : 407 Ngày tham gia : 04/04/2012 Châm ngôn sống : Hãy để em được làm thiên thần của anh nhé!
Tài sản Tài sản:
Tiêu đề: Re: [ long fic ] Hãy tin em dù chỉ 1 lần! Tue May 29, 2012 7:49 am
Tiếp đây ( lại zô) ===============
. . . Ngày thứ hai ở Hạ Long. - Các bạn dậy hết rồi chứ? – Nó hỏi lớp trưởng. - Ừ. - Vậy hôm nay chúng ta sẽ đi thăm vịnh nhé? - OK. – Cả lớp hào hứng. - Bây giờ chúng ta sẽ đi ô tô ra bến tàu và sau đó sẽ đi ra thăm vịnh. Nếu muốn đi thăm hết vịnh thì chúng ta phải mất đến 10 tiếng nên tớ có chuẩn bị đồ ăn rồi. - Linh thật là chu đáo. – Lớp trưởng khen. - Các bạn cùng mình vào bếp lấy đồ ăn xếp ra xe nhé. Và rồi mọi người bước chuẩn bị xong. - Mình xuất phát được chưa Linh? – Lớp trưởng hỏi. - Ừ. Các bạn lên xe đi. - Duy cậu cũng đi thôi chứ. – Mi kéo hắn lên xe. Trên suốt quãng đường từ biệt thự ra đến bến, mọi người cười nói với nhau vui vẻ. Còn riêng hắn thì chẳng nói chẳng rằng. Đến nơi, mọi người xuống xe. - Tiểu thư đã đến rồi ạ. – Cô thư kí hôm qua cúi chào nó. - Thư kí Hương, cô đã chuẩn bị tàu cho tôi rồi chứ? – Nó hỏi. - Dạ, tôi đã cho người chuẩn bị xong rồi. Có gì không hài lòng thì tiểu thư hãy báo cho tôi biết. - Được rồi. Cô mau dẫn đường đi. À, tí nữa thì quên. Chúng ta phải đem theo đồ ăn xuống nữa chứ. - Ừ nhỉ, Linh không nhắc thì tụi mình cũng quên luôn. – Cả lớp nhốn nháo. Khi nhìn thấy con tàu, mọi người ngạc nhiên vì nó quá lớn và sang trọng. - Các bạn mau xuống tàu thôi. – Nó ở trên tàu gọi. Bước vào trong tàu, mọi người mới thực sự ngạc nhiên khi bên trong nó rất rộng và có tới hai tầng. Tầng dưới là nơi để ngồi ngắm cảnh, chơi đùa và cũng có thể ngủ ngay tại chỗ. Tầng trên là phòng ăn. - Woa … Con tàu đẹp mà sang trọng quá. – Cả lớp đồng thanh. - Tớ có mơ cũng chưa bao giờ mơ thấy mình được ngồi trên một con tau như thế này. – Con Mai nói. - Tớ cũng vậy đó. – Con Vi đồng tình. – Linh à, công nhận cậu sướng thiệt. - Các bạn đừng nói thế chứ. Mình ngại lắm. Mà thôi, các bạn đặt đồ ăn vào bên trong và mình bắt đầu chuyến thăm vịnh. - Ok. – Cả lớp phấn khởi. Mọi người bắt đầu chọn chỗ. Ai cũng muốn ngồi cạnh cửa sổ để ngắm cảnh biển. Hắn ngồi ở bên cạnh cửa sổ và ngồi bên cạnh Mi. Còn nó thì ngồi đối diện với hắn và ngồi bên cạnh Phong. Con tàu khởi hành và chuyến thăm quan bắt đầu. - Ôi, biển đẹp chưa này. – Ngọc kêu lên. - Ừ, đẹp thật vừa trong lành vừa xanh ngắt. – Cường nói. - Duy này, cậu đang nghĩ gì mà chuyên tâm vậy? – Mi hỏi. - Không có gì đâu. Mình chỉ ngắm cảnh biển thôi. - Vậy hả? - Linh này, cậu đổi chỗ cho tớ nhé. – Mi nói. - À, ừ. - Cảm ơn nhé. Và thế là nó ngồi bên cạnh hắn. Trong lòng hai đứa đều vui nhưng không dám biểu lộ ra mặt. - Phong này, cậu nhìn ngọn núi đẹp không? – Mi nói và đưa tay chỉ vào ngọn núi phía trước. - Núi thì có gì đẹp chứ? - Cậu đúng là không biết ngắm cảnh thiên nhiên gì cả. - Ủa, hai người đeo vòng cổ đôi đó hả? – Chợt nhìn thấy hai chiếc vòng trên cổ Mi và Phong nó nói. - Ừ. Cậu thấy hai đứa tớ có hợp nhau không? – Mi tươi cười nói. - Hợp lắm chứ. – Nó cười. -“ Sao thế nhỉ? Mi với Phong là một đôi mà cô ta không buồn sao? Không phải cô ta thích Phong sao?” – Hắn ngạc nhiên và thầm nghĩ. - Linh này, cậu cũng mua vòng cổ đôi mà. Cậu sẽ tặng ai một cái vậy? – Mi nói móc. - À, tớ … tớ … - Nó ấp úng. - Tớ làm sao hả? – Mi chọc nó. - Cái đó, tớ chỉ mua để nghịch thôi. - Vậy hả? Đáng nghi quá. - Tớ nói thật mà. - Hihihi … Hahaha … - Mi cười phá lên. – Tớ chỉ đùa thôi làm gì mà ghê vậy. - Đùa này. – Nó cốc vào đầu Mi một cái. - Á … Cậu làm gì vậy hả? Định ám sát người ta hả? – Mi ôm đầu kêu đau. - Cho cậu chừa cái thói đem người ta ra đùa. - Hahaha … - Phong nhìn nó và Mi mà cười. – Hai người này, trẻ con thật. - Trẻ con này. – Mi và nó đồng thanh cốc vào đầu Phong. - Á … Các cậu làm gì vậy? Không biết là đau lắm hả? – Phong ôm đầu. - Đau thì chừa cái thói nói người khác trẻ con. – Nó vênh mặt lên. - Tàu dừng lại rồi. – Mi nói. - Các bạn cứ để hết thức ăn trên tàu nhé. Chúng ta sẽ xuống thăm động Thiên Cung. Mọi người nghe nó nói như vậy liền bước xuống và vào thăm động. - Woa … Đẹp quá … - Mọi người trầm trồ khen ngợi. – Cứ như lạc vào cung điện vậy? - Ừ, các bạn nhớ đi với nhau đừng để lạc đấy. – Nó nói. – Mình đi tiếp thôi. Lên đến đỉnh, mọi người đứng lại ngắm phong cảnh. - Nhìn này, biển rộng chưa? – Mi hứng thú. - Ở đây bán nhiều đồ đẹp quá. – Ngọc cầm trên tay con rùa đá và nói. Khoảng 15 phút sauọi người mới bước lên tàu. - Mọi người đủ cả chứ? – Nó hỏi. - Ừ, đủ rồi. – Lớp trưởng đáp. - Chúng ta tiếp tục cuộc hành trình nào. Và thế là nó cùng mọi người đi vòng quanh vịnh. - Ôi, lắm núi quá. – Mi nói. - Các bạn có muốn ngắm toàn cảnh không? – Nó hỏi. - Tất nhiên là có chứ. – Cả lớp đồng thanh. - Vậy các bạn có thể ra ngoài kia hoặc lên tầng thứ ba của con tàu để ngắm cảnh. - Thật vậy sao? - Ừ, các bạn cứ chơi cho thoải mái đi, đừng ngại. - Oh! Yeah! – Cả lớp nhảy cẫng lên vui sướng và bước ra ngoài. Chỉ còn hắn là không nói gì mà cũng chẳng rời khỏi chỗ. Phải mất hơn 10 tiếng đồng hồ kể từ lúc xuất phát thì con tàu mới về đến nơi. Lúc đó đã 5 giờ chiều và mọi người rất mệt. - Hôm nay vui quá! – Mi cười. - Ừ, nhưng cũng mệt lắm. - Phong uể oải. - Các bạn mau lên xe thôi. Chúng ta sẽ trở về biệt thự nghỉ ngơi. – Nó nói lớn. – Tối nay, khi dùng bữa xong chúng ta lại đi chợ đêm. Các bạn đồng ý không? - OK. – Cả lớp phấn khởi. . . . 7 giờ tối. Sau khi mọi người đi hết hắn mới nhẹ nhàng bước vào phòng nó và đặt hộp quà của mình vào chiếc vali của nó. Bỗng, cửa phòng nó mở và nó bước vào. - Á … - Nó giật mình khi nhìn thấy hắn. – Sao cậu lại ở trong phòng tôi. - Tôi … tôi … - Hắn ấp úng. - Linh à, cậu không đi chợ dêm hả? – Ngọc và Mi mở cửa phòng bước vào. - Á … - Hai đứa nó cũng giật mình. – Sao cậu lại ở đây vậy? - Tôi … tôi … - Có gì mà không nói nổi vậy hả? – Ngọc đùa. - Khi nào hai người hẹn hò trong phòng không ta? - Thật vậy hả? Hai người này ghê thiệt. - Mi nói. - Không có chuyện đó đâu? – Nó và hắn đồng thanh. - Vậy sao cậu lại ở đây? Đừng nói là cậu đi lộn phòng nhé. - Ừ, tôi đi lộn phòng đó được chưa. – Hắn quát lên. - Hahaha … - Mi và Ngọc cười. – Chúng tôi chỉ đùa thôi làm gì mà dữ vậy. - Hai người … - Hắn tức đến nỗi không nói nổi liền bước ra ngoài và đóng cửa cái “rầm”. - Hai cậu làm vậy là quá lắm đó. – Nó cũng bước theo hắn. - Hai cái người này đúng là không ưa nổi mà. Hazza … - Mi thở dài. - Duy à. – Nó gọi với theo sau hắn. - Có chuyện gì? – Hắn lạnh lùng. - Tớ xin lỗi chuyện lúc nãy. - Không cầm phải xin lỗi đâu. Đó là tại tôi mà. – Hắn quay mặt bước đi. - Tớ muốn cảm ơn cậu đã cứu tớ ngày hôm qua. – Nó kéo tay hắn lại. - À, chuyện đó ... Tôi chỉ cứu người sắp chết mà thôi. Cậu đừng nghĩ tôi làm vậy chỉ vì người đó là cậu nhé. - Vậy sao? – Nó buông tay hắn ra. – Nhưng tôi vẫn muốn nói lời cảm ơn. Và nó bước về phòng. Vừa mở cửa phòng bước vào, Mi đã hỏi nó: - Này Linh, sao Duy lại ở trong phòng cùng với cậu vậy? - Tớ cũng chẳng biết nữa. Lúc bước vào thì đã thấy cậu ấy đứng đó rồi. - Thế à. - Các cậu có đi chợ đêm không? – Nó hỏi. - Ừ, tí nữa thì quên.– Ngọc và Mi đồng thanh. - Cậu cùng đi chứ? - Tớ mệt rồi. Tớ đi ngủ trước đây. Nói rồi nó nằm xuống giường. Nhưng nó không ngủ mà suy nghĩ tại sao hắn lại có thể đi lộn phòng được chứ. Và thế là nó ngủ thiết đi. -----------------------------------------
Sponsored content
Tiêu đề: Re: [ long fic ] Hãy tin em dù chỉ 1 lần!