Chào mừng các bạn đến với diễn đàn Love Story of Angels ^_^ Hãy nhanh chóng đăng nhập hoặc đăng ký để tham gia LSA Family và cùng bàn luận về những tác phẩm của Girlne Ya nhé!
Phép tắc của quỷ ( Truyện ) 11
Chào mừng các bạn đến với diễn đàn Love Story of Angels ^_^ Hãy nhanh chóng đăng nhập hoặc đăng ký để tham gia LSA Family và cùng bàn luận về những tác phẩm của Girlne Ya nhé!
Phép tắc của quỷ ( Truyện ) 11



 
Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Tài khoản:
Mật khẩu:
Đăng nhập tự động: :: Quên mật khẩu
Tên: ruyushin1810 (2744)
Số Bài Post :2744 Số bài - 19%
ruyushin1810 (2744)
Tên: HasegawaYoshiro (2664)
Số Bài Post :2664 Số bài - 18%
Tên: KND_mylove (2151)
Số Bài Post :2151 Số bài - 15%
KND_mylove (2151)
Tên: Bạch Tô Cơ (1970)
Số Bài Post :1970 Số bài - 14%
Tên: qiuxiabying_bongbeo_9x (1477)
Số Bài Post :1477 Số bài - 10%
Tên: Gumiho (1071)
Số Bài Post :1071 Số bài - 7%
Gumiho (1071)
Tên: anvuphongdepzai (799)
Số Bài Post :799 Số bài - 6%
Tên: 3vIlL_lIoN_nO1 (626)
Số Bài Post :626 Số bài - 4%
Tên: .:.Pear.:. (501)
Số Bài Post :501 Số bài - 3%
.:.Pear.:. (501)
Tên: EmSongViEm (486)
Số Bài Post :486 Số bài - 3%
EmSongViEm (486)
Các bài gửi mới nhất Reload
♥Kim Nguyệt Dạ Fan Club♥
Đang tải dữ Liệu
NNAnChan
Nữ Hiệp Quái Chiêu - Tập 1
Đang tải dữ Liệu
meomoon
Ai là fan của Lý Triết Vũ
Đang tải dữ Liệu
nhoxlovevu
100 năm trước bạn là ai??
Đang tải dữ Liệu
love Vũ nhất
[Long-fic] Công chúa mafia
Đang tải dữ Liệu
girlxinh_tuoimoilon@yahoo
nguyetnhikute
Bạn là ai trong Conan ^^~ vui tí
Đang tải dữ Liệu
love Vũ nhất
love Vũ nhất
Phòng spam số 3
Đang tải dữ Liệu
.:.Pear.:.
.:.Pear.:.
dung_123
love Vũ nhất
Tiểu Triết
sakuramizuki
Bạn nam tính hay nữ tính?
Đang tải dữ Liệu
sakuramizuki
sakuramizuki
sakuramizuki
sakuramizuki
sakuramizuki
Bạn là thiên thần nào????
Đang tải dữ Liệu
tieuthumeohoang
Miho2182011
Bạn có dễ thương hay ko??
Đang tải dữ Liệu
libra_be_my_friend


Share

Phép tắc của quỷ ( Truyện )

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tác giảThông điệp
Hime Yuri
.:Member cấp 1:.
.:Member cấp 1:.
Hime Yuri

Tuổi Tuổi : 29
Sinh nhật Sinh nhật : 07/11/1995
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 55
Ngày tham gia Ngày tham gia : 19/08/2011
Châm ngôn sống : nghe nhạc ,đọc truyện, đi chơi...

Tài sản
  Tài sản Tài sản:
Phép tắc của quỷ ( Truyện ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Phép tắc của quỷ ( Truyện ) Phép tắc của quỷ ( Truyện ) Icon_mini16Mon Aug 29, 2011 8:04 am

Phần 1: XIN CHO TÔI LINH HỒN CỦA BẠN
[img]Phép tắc của quỷ ( Truyện ) 5660694880752d7c7d6b[/img]

“Đêm tối mênh mông
Chiếc vương miện chiếu sáng ngời
Có quyền lực của chúa trời trên thiên đường,
Có quyền lực tối cao của nhà vua,
Thống trị tất thảy mọi sinh linh.
Ôi -
Mọi người trang nghiêm và thành kính
Trước cánh chim đại bàng cô độc và mạnh mẽ
Hủy hoại sự nỗ lực trong đơn độc của một người
Người ấy choàng tỉnh giữa cơn mơ mới phát hiện,
Ngôi nhà thân thương chính là hạnh phúc thật sự
….
Đêm tối mênh mông
Xin vui lòng cho tôi linh hồn của bạn
Rắc hoàng hôn lặng lẽ trên con đường trường,
Trên mặt đất mở ra một vận may vàng ấm áp.
Bọc trong ánh sáng của hoa cúc có mùi thơm dịu dàng,
Lá phong theo gió thổi nhẹ nhàng bay cao,
Nơi áng sáng và bóng tối giao hòa nhảy múa.
Tiếng xào xạc của những chiếc là – là một vần điệu sonata lãng mạn,
Làm cho các loài chim dường như quên cả lời bài hát.”
…..
Tan học đã lâu nhưng trong khuôn viên trường vẫn còn rất đông học sinh lưu lại. Ánh tà dương chiếu lên các thân ảnh. Bãi cỏ, một người đóng vai hoàng tử “Hamlet” đang vung vẩy thanh gươm, tức giận tuôn một tràng những lời lẽ đầy phong vị của Châu Âu thời trung cổ. Còn bên phía kia đường, là hai người đang thể hiện tình yêu lãng mạn của “Jack” và “Rose” trong phim Titanic ….
Những tấm áp phích quảng cáo được dán ở khắp mọi nơi trong vườn trường, đi cùng với nó là thông điệp thông cáo cho toàn bộ học sinh của trường biết : đại hội điện ảnh toàn thể các trường trung học mỗi năm một lần sắp sửa khai mạc.
“Ngày mai là tới ngày hội diễn rồi, mọi người hãy khẩn trương lên”. Một giọng nói nho nhỏ phát ra từ cửa sổ phòng tập của câu lạc bộ kịch.
“Được rồi, có cái gì mà cần phải khẩn trương nào? Câu lạc bộ kịch chúng ta chính là vàng khối nguyên chất, tài năng lẫn năng lực khỏi phải bàn cãi, hơn nữa lần này người thủ vai nam chính là một tài tử điện ảnh vạn người mê — “Mộc tài tử”, tôi đảm bảo ngày mai chức quán quân nhất định sẽ nằm trong tay chúng ta”.
“Thật vậy sao?”
“Đương nhiên, đừng quên trường chúng ta có hai truyền thuyết vô cùng nổi tiếng đó nha”.
“Hai truyền thuyết nổi tiếng ấy hả?”
“Đừng nói là cậu không biết nha. Truyền thuyết nổi tiếng đầu tiên đó câu lạc bộ kịch của chúng ta nhiều năm nằm trong tốp mười đội kịch mạnh nhất các trường trung học. Truyền thuyết thứ hai, nói về một khối đá có tên “ demon stone”, nằm sâu thẳm trong khu rừng phong đỏ ở sau trường học…”.
“Demon Stone [1] nó là gì, tên gọi nghe ấn tượng quá nhỉ??!”
“Demon Stone là một trong những truyền thuyết rất cổ xưa – tại nơi sâu nhất trong chốn rừng núi quanh năm tràn ngập sắc đỏ của cây phong, có một mảnh thiên thạch đen có ma lực và mấy trăm năm trôi qua, cho đến tận bây giờ vẫn còn đứng sừng sững ở đó. Đúng bảy giờ, cậu hãy đi tìm một khối đá đen trong khu rừng phong, viết trên mặt đá lời cầu xin của mình là có thể nhờ ác ma hiện lên trợ giúp, nhưng cậu phải dùng linh hồn của mình để trao đổi mới được… “
“Ác ma hiện lên trợ giúp… Trao đổi linh hồn làm vật thế chấp,… nghe thật đáng sợ…”
“Ha ha, cậu thật sự tìn nó là sự thật đấy hả? Truyền thuyết đó tồn tại từ nhiều năm về trước rồi, và cho tới bây giờ có ai đã thực sự nhìn thấy ma quỷ xuất hiện đâu, ở thành phố Maple bây giờ, chẳng có một ai tin vào câu chuyện vớ vẩn đó nữa cả, mọi người đều cho rằng đó chỉ là những lời nói dối để gạt người”.
“Truyền thuyết đó hóa ra không có thật sao? Viên đá của quỷ nằm sâu thẳm trong rừng phong ….. cậu chắc chắn đó chỉ là truyền thuyết chứ?”


Đêm mùa thu, gió nhẹ man mác thổi nổi buồn đi muôn phương. Ánh trăng từ khung cửa sổ phòng tập kịch theo gió trôi đi xa tới tít tận ngọn núi nơi có những cây phong lá đỏ rực cháy cả ngày lẫn đêm. Trong không gian vắng lặng của rừng phong vào buổi tối vẫn còn thấp thoáng bóng dáng của một cô gái. Gió thu đùa cợt thổi tung mái tóc cô gái, khiến mái tóc trở nên rối bời.
Vẻ mặt cô gái trông vô cùng ưu thương, ngồi xổm trên mặt đất dựa lưng vào một tảng đá đen, và ra sức nhặt những chiếc lá phủ kín phong phủ kín tảng đá.
“Hix hix Tại sao anh ấy lại từ chối mình nhỉ? Mình thực lòng rất thích anh ấy …. Hix hix”.
Kong! Kong! Kong! Kong…
Tiếng chuông ở trung tâm thành phố Maple [2] vang lên nhịp nhàng từng hồi đúng 19 tiếng, báo hiệu đã đúng 7g tối. Tiếng chuông khiến những con quạ ở trong rừng sâu càng lúc càng rít gào một cách ghê rợn.
Cô gái giật bắn cả người, dường như cô ấy cũng bị thanh âm này làm hoảng sợ. Cô ngẩng đầu lên, gương mặt dàn dụa nước mắt, lũ quạ cũng dần im tiếng, cô từ từ chuyển động cơ thể.
Đi chậm rãi từng bước, sâu thẳm trong đôi mắt cô gái là một mảnh đen ngòm giống y màu đen của tảng đá.
Bất chợt như nhớ ra điều gì đó, cô ngập ngừng đôi chút, sau khi lau sạch nước mắt còn đọng trên gương mặt, cô cúi xuống đất nhặt một mảnh đá sắc nhọn, từ từ đưa nó lại gần tảng đá đen.
“Tôi ghét anh ấy, tôi muốn trả thù, hãy giúp tôi trả thù”.
Sau khi nói xong ước nguyện của bản thân, cô gái hít sâu một hơi lấy dũng khí, rồi khắc một chữ “D” vào tảng đá đen …
Tuy nhiên, không biết tại sao cô gái bỗng nhiên dừng lại, đôi lông mày nhăn tít, mồ hôi từ trán cô túa ra chảy đầm đìa. Trong một vài giây do dự, cô gái cuối cùng đã khắc xong chữ … …
Một tiếng “bang” vang lên, trái tim của cô gái dường như bị bóp nghẹt, cô mệt mỏi rã rời, đôi tay buông thõng, mảnh đá dùng để khắc chữ cũng rơi xuống đất.
Cô gái lo lắng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cái chữ cô vừa khắc lên tảng đá đen, cái chữ đó mãi không biến đổi gì hết, miệng cô thì thầm lặp đi lặp lại cùng một câu:
“Ác quỷ … … thực sự sẽ xuất hiện chứ? … …”
Khi tiếng chuông đồng hồ vang lên lần thứ hai, cánh rừng lại trở về sự yên tĩnh vốn có, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu khe khẽ của lũ chim đi ăn đêm, tựa hồ như đang cười nhạo sự chờ đợi của cô gái bởi lẽ hoàn đá đen hoàn toàn im lặng.
“A … A A A AAAAA …. Tôi là một kẻ ngốc … tôi đã thực sự tin rằng tất cả là huyền thoại có thật …. Ôi, trên thế giới này làm gì còn ma quỷ …..”
Cô gái đưa mắt nhìn những cây phong đỏ lập lòe trong bóng tối, một tiếng thở dài thườn thượt, thất vọng, cô xoay người bỏ đi.
Khi cô gái đã hoàn toàn đi ra khỏi rừng phong, thì một lớp sương mù màu xám bạc dày đặc chẳng biết xuất hiện từ đâu bao phủ khu rừng nơi đặt hòn đá đen, mọi thứ trong rừng phong trở nên bí ẩn, huyền hoặc và đáng sợ.
Ngay sau đó, có cái bóng đột nhiên hiện ra bên cạnh tảng đá màu đen! Cái bóng đó ngước đầu nhìn lên trời, hít thật sâu một luồng không khí lạnh, tham lam ngắm nghía sắc đỏ bao trùm khu rừng, rồi khẽ dương móng tay dài nhọn hoắt mân mê theo vết chữ ‘D’ ngoằn ngoèo mà cô gái vừa gạch lúc nãy.
“Đã rất lâu rồi, cuối cùng cũng có người gọi ta …. Cô gái ấy đang rất buồn và mong ước ta giúp cho ước nguyện của cô ấy thành sự thật. Tất nhiên, chỉ cần cô ấy trao cho ta linh hồn của cô ấy …… ah ha ha ha ha”.
Cái bóng cười nghiêng ngả, khẽ kéo chiếc áo choàng đen của nó cúi đầu làm một tư thế chào vô cùng duyên dáng, ngay lập tức sau đó nó biến mất tăm mất tích vào trong khoảng không đen ngòm của rừng phong……
Rừng phong đỏ lại trở về sự yên tĩnh vốn có của nó, đá đen vẫn đứng im lặng sừng sững ở chỗ cũ, mặt trăng lại chậm chạp chiếu những ánh sáng yếu ớt xuyên qua các kẽ lá. Chỉ có một điều biến đổi đó là vết khắc của cô gái trên mảnh đá đen đã chuyển thành màu xám bạc và đang ngày càng phát sáng rực rỡ, chính nó đã mở ra một khởi đầu mới.
Ác quỷ đã thật sự bị đánh thức!
Một cơn gió thổi qua, rừng phong đỏ bắt đầu lo lắng run rẩy lắc lư. Để phá vỡ nỗi sợ hãi đang dần nhấn chìm tất cả, một nhánh phong nhỏ vội tách khỏi cây lớn, nương theo gió bay vào thành phố. Nó xoay vòng vòng, tạo thành một vòng lửa nhỏ báo hiệu nguy hiểm đã gần kề, nhưng bầu trời hôm ấy tối đen như mực, chẳng ai chú ý tới nhánh phong nhỏ đó hết …
Chính vì vậy mà không một người dân nào nhận thấy truyền thuyết đã bị quên lãng nay đang dần thức tỉnh.
Và mọi người cũng không thể ngờ rằng, trong tương lai gần, một cánh rừng phong tuyệt đẹp sẽ trở thành vùng đất cấm ảm đảm.
Mọi người cũng sẽ không thể tưởng tượng ra số phận của nhiều người sẽ bị biến đổi ghê gớm —
Câu chuyện xảy ra trên đây là tại một góc sâu tận cùng trong rừng phong của trường trung học ‘Phong Lâm’.
Chú giải:
1. Demon Stone : hòn đá của quỷ.
2. Maple : cây phong
Chữ ký của Hime Yuri
Về Đầu Trang Go down
Hime Yuri
.:Member cấp 1:.
.:Member cấp 1:.
Hime Yuri

Tuổi Tuổi : 29
Sinh nhật Sinh nhật : 07/11/1995
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 55
Ngày tham gia Ngày tham gia : 19/08/2011
Châm ngôn sống : nghe nhạc ,đọc truyện, đi chơi...

Tài sản
  Tài sản Tài sản:
Phép tắc của quỷ ( Truyện ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Phép tắc của quỷ ( Truyện ) Phép tắc của quỷ ( Truyện ) Icon_mini16Mon Aug 29, 2011 8:09 am

Phần 2 – Đây Chính Là Trường Cấp 3 Hoàn Hảo Mà Tôi Thường Mơ Ước

[img]Phép tắc của quỷ ( Truyện ) F16791251[/img]


( Dịch Lâm Hi – Nhân vật nữ chính của truyện)
Đây chính là trường cấp 3 hoàn hảo mà tôi luôn mơ ước
Số mệnh tôi đang dần biến đổi không ngờ
Vứt bỏ thế tục và thoát khỏi mọi quy tắc rằng buộc
Con đường tôi đi trước mắt ngập tràn sự mạo hiểm
Sự tự phụ che khuất sức phán đoán tình tường
Ôi
Tôi chính là một kẻ ngu ngốc,
Đã đánh mất sự tự do đáng quý của bản thân
Để cho,
Bánh xe của số phận chạy điên cuồng
và nghịch chuyển tất cả
…..




Thoáng chốc mà đã bảy năm trôi qua
Không khí của buổi sáng thật trong lành, mặt trời chiếu ánh sáng xuyên qua các cây phong lá đỏ, cơn gió nhẹ thổi qua khiến những chiếc lá rơi phủ kín mặt đất, khung cảnh này y hệt như bảy năm về trước. Hòn đá quỷ vẫn luôn tồn tại lặng lẽ ở nơi sâu thẳm tận cùng của rừng phong, trên cơ thể của nó những vết trầy xước chi chit cũng đã mờ dần.
Bảy năm trước đây kể từ khi chuyện đó xảy ra, dường như tất thảy mọi thứ ở thành phố Maple này đều bị rung chuyển. Khu trường học ở trong rừng phong trở thành một trong những khu vực hạn chế ra vào. Còn con đường lên chỗ hòn đá quỷ giờ đã bị phủ kín rêu xanh, cùng những cây hoa bồ công anh mọc ken kít, dày đặc cao ngút tầm mắt, nơi đó đã hoàn toàn không thể lại gần. Trời lại nổi gió, hoa bồ công anh rung động nhẹ nhàng , các cánh hoa mềm mại trôi lơ lửng trong không trung.
Hắt xì –
Ôi trời đất ơi, đúng là địa ngục mà, có cái gì đó đã bay vào mũi khiến cho mũi tôi ngứa ngáy dã man. Tôi khó chịu nhăn tít cả mắt lẫn mũi lại, ngầng đầu láo láo liên liên ngó xung quanh tìm kiếm.
Hả? Vật khiến cho mũi tôi khó chịu như vậy hoá ra chỉ là những sợi tơ vừa nhỏ vừa mịn của hoa bồ công anh. Nhưng chúng bay từ đâu đến vậy nhỉ ……
Mà thôi quên đi, đối với hoàn cảnh hiện tại của tôi mà nói, mấy cái cánh hoa đó có bay từ đâu tới đi chăng nữa cũng mặc kệ. Bởi vì bây giờ tôi đang bị ba con “quái vật” trói nghiến vào ghế sau của một chiếc xe, chúng không chỉ trói mà còn dán băng dính vào miệng tôi, hại cái miệng tôi khó chịu vô cùng.
“Ô ô! Ô ô!” Chết tiệt… Sao cái miếng băng dính ở trên miệng tôi lại có thể chặt như thế cơ chứ. Tôi đã phải hạ mình cầu xin ba con quái vật khốn kiếp đó mà không ăn thua. Khổ cái thân tôi, cái miệng dù có nỗ lực cách mấy cũng chỉ phát ra được một chữ “Ô” ngu ngốc thôi.
Trời ạ! ! Dịch Lâm Hi ta mới chỉ có mười sáu tuổi thôi mà, chưa kịp ăn, chưa kịp chơi, cũng chưa kịp hại đời chàng trai nào, còn lý tưởng đem công lý reo rắc toàn thiên hạ của ta nữa chứ. Có lẽ nào lại phải đặt dấu chấm hết trong tay ba con quái vật này hả trời?
Không được! Tôi Dịch Lâm Hi mệnh danh Dịch đại hiệp, không thể phó mặc số phận của mình như những đứa con gái tầm thường yếu đuối khác. Tôi phải mau nghĩ biện pháp chạy trốn mới được.
Thôi được rồi! Không bằng tôi đấm một phát nát luôn của sổ bằng thủy tinh kia, sau đó sẽ giống như mấy diễn viên trong phim hành động, sử dụng kỹ xảo phi thân qua cửa sổ xe, khi lao ra chỉ cần nhớ cuộn người lại ôm chặt lấy đầu là sẽ chẳng có chuyện gì hết. Siêu khinh công “Lâm Hi vi bộ” [1] đã tới lúc cần dùng tới rồi. Từ nay về sau tôi sẽ một mình lẻ loi bước chân vào giang hồ ….
Oa ha ha ha ha! Kế hoạch quả thật vô cùng hoàn mỹ! Thế nhưng … Bọn chúng trói nghiến bản đại hiệp [2] thế này thì tay đâu mà ra quyền?
Ô hô … Kế hoạch thất bại thảm hại rồi …
Ha ha, các ngươi đừng có cho rằng bản đại hiệp sẽ ngồi yên chờ chết mà lầm nha. Cực kỳ lầm đấy. Trong từ điển cuộc đời tôi không hề có hai chữ “từ bỏ”. Thua keo này ta bầy keo khác, chắc chắn phải có biện pháp.
Tôi cố gắng đứng thẳng dậy, căm tức nhìn tên đang ngồi ở ghế lái xe….
Một vào tư thế chuẩn bị ­­­­____ Hai mắt điều chỉnh tiêu điểm!
Hai sẵn sàng _____ Nhắm vào mục tiêu.
“Lâm Hi thiết đầu công” [3] —— phóng thẳng về phía trước!
Rầm , cọt kẹt …
Ôi má ơi! Đau nhức dã man! Đau tưởng chết luôn rồi chứ.
Tên lái xe này tên gọi là A Phúc, hắn ta bất chợt dẫm chân vào phanh xe thật mạnh, làm cho đầu tôi không đâm trúng người hắn mà đâm thẳng vào của sổ xe. Ôi trời! A Phúc kia ngươi tưởng mình chính là Takumi Fujiwara [4] đấy hả? Có cần phải phanh ghê như thế không.
“Rầm” !
Giữa lúc tôi đang ngồi than thở chửi bới, thì cửa xe bị giật mạnh ra, trước mắt tôi là những người đàn ông cao lớn mặc đồ đen, mang kính râm xếp thành hai hàng ngay ngắn, cung kính cúi đầu, đồng thanh hô to “Lão đại – xin mời xuống xe”. Kẻ bày ra cái trò bắt cóc tôi đây chính là một trong tam đại quái vật, tên ông ta là Dịch Chi Khiêm, đầu ông ấy được vuốt keo bóng loáng sáng chói ruồi đậu vô trượt chân mà chết, chiếc áo khoác ngoài màu đen thả hững hờ bay bay trong gió rất chi chướng mắt, mà chướng mắt nhất chính lá cái khăn quàng cổ trắng, cùng cái bộ điệu vừa hút xì gà vừa nghênh ngang chui từ trong xe ra.
Ối giời đất ạ …. Nếu không nhờ vết sẹo trên trán còn lưu lại do bị tôi cào từ khi tôi còn bé xíu, thì có lẽ tôi cũng chẳng thể nhận ra ông ta đâu, cha tôi đấy.
“Còn chần chừ gì nữa ….. mau mang đứa con gái đó tới đây cho ta”. Cha tôi khẽ nhướng lông mày, phất tay chỉ vào trong xe.
“Dạ”. A Phúc rắm thối chạy ngay đến trước mặt tôi, đôi tay to lớn như hai cái gọng kiềm gắt gao giữ chặt lấy tay tôi, dùng sức cố lôi tôi ra khỏi xe.
“Á Á Á! Buông tôi ra! Hãy để tôi đi!” Mồm tôi vừa được thả thả do, ngay lập tức tôi đứng bật dậy hô to inh ỏi, nhưng mặc cho tôi có hét to cỡ nào, đám đông chung quanh cứ như bị nhấn nút tạm dừng, tất cả vẫn đứng yên tại chỗ, đến cả thở có lẽ tôi cũng không biết họ có thở không nữa .
“Không, tôi không muốn chết, mau cứu tôi với”. Bởi vì tay vẫn còn bị trói, nên tôi chỉ có thể nằm lăn ra đất, hai chân quấn chặt vào chiếc ghế ngồi, tôi có chết cũng không thỏa hiệp cùng bọn họ.
“ Lâm Hi à, con gái yêu quý của mẹ, đừng ương bướng nữa mà”. Mẹ tôi bước từ trong xe ra vẻ mặt vô cùng ai oán nhìn tôi chăm chú, mẹ dùng chiếc khăn tay bằng ren nhẹ nhàng chấm chấm nước mắt, rồi từ tốn cúi xuống gỡ chân tôi từ nãy tới giờ vẫn luôn quấn chặt bắt chéo vào ghế ngồi, mẹ bảo “ Con sinh ra là người của Dịch gia, hãy kế thừa truyền thống gia đình, đó là vận mệnh rồi, con nên chấp nhận đi con gái”.
Ô hô! Tôi thật không ngờ có một ngày cả cha lẫn mẹ đều thống nhất ý kiến với nhau thế này, muốn làm khổ tôi hả. Được thôi, nếu đã vậy, con gái cũng sẽ không khách khí đâu nha cha mẹ.
“Mẹ à, con xin mẹ đó đừng có lén nhỏ thuốc đau mắt vào mắt rồi giả vờ là mình đau khổ tới phát khóc nữa, mẹ diễn không chuyên nghiệp tẹo nào, thất bại rồi, còn biết hết rồi”.
“Ô ô ô…” Mẹ tôi sửng sốt một chút, nhưng lại vẫn tiếp tục lén dấu bình thuốc đau mắt trong chiếc khăn tay nhỏ vào mắt, nước mắt ngay lập tức tuôn rơi lã chã, mẹ thổn thức nói “Con thật là bất hiếu mà ….”
“Ôi, cháu gái à –”, Không đợi tôi kịp có phản ứng, ông ngoại tôi ở đâu đó giờ cũng nhanh nhẹn chạy tới góp vui, một tay ôm lấy ngực, một tay được A Phúc đỡ, ông cố tình làm ra cái bộ dạng run run rẩy rẩy, tiến về phái trước hai ba bước ….
Tôi nhìn mà muốn ngất xỉu, hôm qua còn huyênh hoang khoác lác ở trước mặt tôi rằng, ‘năm tuổi ông bắt đầu tập võ, sáu tuổi tập hát các khúc nhạc trong kinh kịch [5], tới bảy mươi vẫn có thể khiêng bình xăng lớn từ tầng một lên tới tầng mười’. Buổi sáng nay ông ngoại vẫn còn tập võ đánh quyền rất hay, sao bây giờ lại diễn ra bộ điệu yếu đuối thấy mà gớm này được nhỉ. Gớm quá, càng xem càng thấy gớm.
“Phận làm con cháu nên hiếu thuận với ông bà cha mẹ mới phải, có lẽ nào con nhẫn tâm để cho ông ngoại con đau lòng muốn chết như vậy sao ….”
Chú thích :
Lâm Hi vi bộ : nói lái đi từ công phu ‘Lăng ba vi bộ’ của Đoàn Dự trong truyện Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung tiên sinh.
Bản đại hiệp : cách xưng hô trong truyện kiếm hiệp, Lâm Hi bị ám ảnh các ngôn ngữ trong kiếm hiệp quá nặng nên tự coi mình là một hiệp khách vĩ đại.
Thiết đầu công: công phu luyện cho đầu cứng như sắt.
Takumi Fujiwara : tay đua xe siêu hạng trong truyện tranh Initial D của Nhật.
Kinh kịch : một thể loại kịch cổ xưa của Trung Quốc.
Chữ ký của Hime Yuri
Về Đầu Trang Go down
Hime Yuri
.:Member cấp 1:.
.:Member cấp 1:.
Hime Yuri

Tuổi Tuổi : 29
Sinh nhật Sinh nhật : 07/11/1995
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 55
Ngày tham gia Ngày tham gia : 19/08/2011
Châm ngôn sống : nghe nhạc ,đọc truyện, đi chơi...

Tài sản
  Tài sản Tài sản:
Phép tắc của quỷ ( Truyện ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Phép tắc của quỷ ( Truyện ) Phép tắc của quỷ ( Truyện ) Icon_mini16Mon Aug 29, 2011 8:13 am

Phần 3 – Con gái của tôi thật khó dậy

[img]Phép tắc của quỷ ( Truyện ) 9252723500x0[/img]


“Nói nhảm ít thôi! Lập tức đưa tiểu thư tới trường học”.
“Con gái cưng à, mẹ cũng khổ tâm lắm nhưng không còn cách nào khác, mẹ xin lỗi con”.
…….
Tôi bất đắc dĩ đứng xem mấy người này diễn trò từ nãy tới tận bây giờ thì đã không tài nào chịu đựng nổi nữa, lửa giận trong người bốc lên cháy ngụt trời.
Đây chính là những người nhà thân thiết nhất của tôi sao? Cha thì giả dạng làm xã hội đen, mẹ thì vào vai phu nhân quý tộc đau khổ tuyệt vọng vì con gái bất hiếu, ông ngoại thì xài tới tận chiêu ‘khổ nhục kế’ để làm khó tôi….. Còn những người đàn ông cao lớn mặc đồ tây màu đen này nữa, vừa nhìn là biết ngay chính là những fan hâm mộ của ‘ba đại quái vật’ nhà tôi rồi.
Bình thường “Dịch gia tam quái” ai cũng bận bịu nên khó có cơ hội tập trung một chỗ , ngày hôm nay xuất hiện cùng lúc với nhau thế này, đương nhiên là vì muốn ép buộc một cô gái xinh đẹp như tôi tham gia vào câu lạc bộ kịch nổi danh toàn quốc của trường cấp 3 Phong Lâm, cả nhà tôi ai cũng cho rằng làm vậy cũng là vì muốn tốt cho tương lai của tôi, nhưng tôi ấy à, tôi chứa ghét ba cái thứ kịch cọt vớ vớ vẩn vẩn.
Nhưng ——
Mấy người này cho rằng bắt giữ tôi dễ dàng thế này à? Ha Ha ha ha! Họ đã quá coi thường Dịch Lâm Hi tôi rồi.
Tôi lẩm nhẩm một hồi!
Rồi cố gắng giữ cho tình thần trầm ổn, xuống tấn, xoay người lao thẳng về phía người đang đứng gần tôi nhất. Oa ha ha ha ha! Mấy người này đều chỉ được cái mạnh miêng thôi, đều là lũ miệng hùm gan sứa cả, chỉ một cái xô của tôi mà đồng loạt ngã lăn ra đất cả nút. Thời điểm tốt như vậy, tôi còn không mau chóng bỏ trốn thì đợi tới bao giờ?
Tôi chạy cuống cuồng, chạy vắt cả chân lên cổ.
Tuyệt thật! quả nhiên không uổng công tôi mấy bữa nay ‘diễn tập bỏ trốn’, ha ha.
“Mau bắt nó lại cho ta”. Tận mắt thấy tôi lao đi như tên bắn, cha tôi hối hả ra lệnh, A Phúc xông xáo bay người túm chặt lấy chân tôi, rồi từ từ đứng dậy nâng cả thân người của tôi lên không trung.
Khoan, tạm dừng giây lát, tôi quên chưa có nói cho các bạn nghe, A Phúc chính là tinh hoa của đội tuyển cử tạ Trung Quốc đó, bố tôi tuyên bố chỉ hai năm nữa thôi sẽ giúp A Phúc trở thành ngôi sao truyền hình. Nhưng theo tôi thấy, A phúc trở thành ‘minh tinh’ xem ra hơi khó, trở thành ‘tinh tinh’ dễ hơn nhiều ….
“Bớ người ta, cứu tôi với, có kẻ bắt cóc ——-”
Tôi cố gắng giẫy dụa, hai tay hai chân khua khoáng đập loạn xạ, thế nhưng vẫn không gây được chút khó dễ nào cho A Phúc, hắn ta càng xiết tôi chặt hơn nữa, tôi lúc này chẳng khác gì con cá chết hết.
“Ối trời ơi! Con hư hỏng quá rồi, chẳng biết phải dùng cách nào con mới hiểu ra được đây…”
“Buông tôi ra! Không tôi sẽ chết cho mấy người xem”.
“Tiểu Hi à, số tôi thật khổ sao lại sinh ra một đứa con gái như thế này cơ chứ ….”
“Người đâu cứu tôi với —— “
“Tiểu Hi —— cháu gái của ông à! Cháu nhất định phải hoàn thành tâm nguyện của ông ngoại mới được…”
“Tôi quyết không vào cấp 3 Phong Lâm . Chết – cũng – không – đi ….”.
2.
Sầm!
Cửa xe nhanh chóng bị đóng chặt lại, chiếc xe dần dần chuyển bánh, sự khổ sở trên gương mặt tôi cũng lập tức biến mất.
Hum Hum … Ha ha ha ha! Dịch Lâm Hi vừa nói lầm bầm rồi phá lên cười như một đứa ngốc.
Cha mẹ đã quá ngây thơ rồi, hai người tưởng sử dụng thủ đoạn xấu xa này buộc con vào ở trong ký túc xá trường Phong Lâm là con sẽ ngoan ngoãn ở yên trong đó sao? Cha mẹ à, hai người thật là coi thường con quá đi mất.
Cánh cửa lớn bằng đồng tỏa ra khí thế mãnh liệt thật phù hợp với khí khái anh hùng của bản cô nương.
Chiều cao của bức tường bao quanh trường Phong Lâm này trông cũng thường thôi, với võ nghệ cao cường như tôi thì thừa sức vượt nóc băng tường leo ra ngoài.
Thân hình tôi lanh lẹ nếu lỡ có bị bắt vì hành vi vi phạm thì tôi vẫn hoàn toàn có thể đột phá vòng vậy, vượt qua bác bảo vệ mà thoát thân ra ngoài…
OK! Bắt đầu hành động! Tôi đã cất giữ rất nhiều bảo bối ở trong chiếc túi, rút từ trong túi ra một cây thiết trảo bách liên tỏa ( gọi nghe hoa mỹ thế thôi chứ thực chất nó chỉ là một cái móng sắt nối với sợi dây dài). Tôi sẽ quăng nó lên cao để móc sắt bám chặt vào mép tường, căn cứ theo kinh nghiệm của bản đại hiệp lúc đó chỉ cần bám dây leo qua là xong. Hãy gọi tôi là Spider-Man <người nhện> Ha ha ha ha!
Xem tôi quăng dây đây ——
Ối giời đất ơi!
Tôi không tài nào ngờ nổi, có mỗi cái việc quăng dây lại khó tới vậy? Làm lại một lần nữa nào. Vẫn không được, tôi nhổ nước bọt vào lòng bàn tay xoa xoa lấy tinh thần quăng tiếp, đến kì được mới thôi. Dây thương liên tiếp tuột khỏi tay tôi rơi xuống đất …
Tôi mặc kệ, quăng lần nữa …
Một lần nữa ….
Á á aaaaaaaa! Đây là cái bức tường quỷ quái gì vậy? Bản đại hiệp đã lang thang ở cái chốn này, quăng dây tới 10’ rồi mà vẫn không thành công.
Tôi hung hăng trừng trừng nhìn bức tường, tôi thề phải vượt qua được nó, nhất định như vậy, vỗ vỗ vào bề mặt bức tường, tôi cao giọng:
”Người anh em à, tôi nhường cho cậu lần này, nhưng lần tới sẽ không vậy nữa đâu nha. Cậu cũng phải cho tôi một chút thể diện chứ”.
Hừ! Bức tường chết tiệt, ta sẽ cho ngươi thấy uy phong của ta!
Tôi xoay người, nhìn quanh bốn phía. Ô… Nếu đã leo ra không được thì trước tiên cứ đi thăm quan trường này một chút vậy. Dù sao cho tới bảy ngày nữa, tôi vẫn không thể rời khỏi cái trường Phong Lâm này. Mà thôi vậy, nếu tôi đã không rời khỏi được cái nơi này, thì cách hay nhất là cứ để cho cái trường Phong Lâm này tống tiễn tôi đi. Về điểm này thì bản đại hiệp vô cùng tự tin, há há há há!
Tôi rút từ trong túi ra đôi giày trượt mang tên ‘gió lốc’, đây là người anh em thân thiết đã đi theo tôi từ nhiều năm nay, túm gọn tóc lại, rồi lấy một cái khăn màu đỏ cột lên cao thành kiểu tóc đuôi ngựa.
Tôi gào to ‘Go! Go! Go! Oh lề oh lế oh lê!’
Phong Lâm cao trung! Dịch Lâm Hi tới rồi đây! Yo Ho!
Tôi nhếch mép cười gian ác, cưỡi trên ‘gió lốc’, tôi phóng đi như bay về hướng vườn trường.
Con đường phía trước không bị cây cối che chắn, trở nên mở rộng sáng sủa.
Hả? Chờ một chút, nơi này là nơi nào vậy? Tôi ngay lập tức dừng lại, lấy tay che mắt để khỏi bị hắng hắt làm chói không nhìn thấy gì. Trên cây thông trước mặt tôi có cheo một cái gì đó…
Cha mẹ ơi, hôm nay hình như đúng vào lễ Halloween thì phải. Trên bãi cỏ có một số người lạ, tất cả đều ăn mặc vô cùng quái dị. Một cô gái xinh đẹp mặc đồ chiến sĩ, người kế bên trong trang phục vua hải tặc, còn có cả người mặc trang phục Châu Âu thời trung cổ cưỡi con ngựa cao to thảnh thơi nhìn về phía tôi cười tủm tỉm.
Tôi kinh hoảng nhìn về phía bên phải, cảnh tượng bên đó náo nhiệt vô cùng. Một vòng đu quay khổng lồ, cầu tuột dài tít tắp, khinh khí cầu to bự chảng, và vố số các gian hàng lớn nhỏ … Nói chung ở nơi này chẳng thiếu một cái gì, nó có đầy đủ tất cả mọi thứ, kể cả những thứ khó tin nhất.
Trò chơi “đánh trận” được tổ chức tại “thảo nguyên Phi Châu”, chính giữa thảo nguyên có một ngôi nhà màu trắng khá lớn, có rất nhiều người đang thò đầu ra khỏi cửa sổ từ một gian phòng của ngôi nhà màu trắng đó, tất cả họ đều cười rất khoái trá.
Tôi kinh ngạc nhìn chăm chú, cảnh tượng thật kì quặc, tự nhéo vào má mình một cái, mắt và mồm tôi đều biến thành hình chữ O tròn xoe.
Lẽ nào… Tôi đang nằm mơ? ! Chẳng lẽ vừa nãy tôi đã bị “Dịch gia tam quái” [1] dùng thủ pháp gì đó khiến cho bây giờ hoang tưởng ra cảnh này?
Sốc quá đi mất!
Tôi cố sức gõ liên tục vào đâu. Ôi giời ơi! Xem ra đây không phải ảo giác rồi … Những người xung quanh đang nhìn tôi tò mò, xem ra nơi này khổng thể ở lâu rồi, biến thôi!
Tôi thở hồng hộc hổn hà hổn hển!
Cha mẹ ơi! Không ngờ trường cấp 3 Phong Lâm lại lớn đến như vậy. Đi nửa tiếng đồng hồ rồi mà quãng đường phía trước vẫn mênh mông xa thăm thẳm.
Chú giải :
1. Dịch gia tam quái : ông ngoại – cha – mẹ.
Chữ ký của Hime Yuri
Về Đầu Trang Go down
Hime Yuri
.:Member cấp 1:.
.:Member cấp 1:.
Hime Yuri

Tuổi Tuổi : 29
Sinh nhật Sinh nhật : 07/11/1995
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 55
Ngày tham gia Ngày tham gia : 19/08/2011
Châm ngôn sống : nghe nhạc ,đọc truyện, đi chơi...

Tài sản
  Tài sản Tài sản:
Phép tắc của quỷ ( Truyện ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Phép tắc của quỷ ( Truyện ) Phép tắc của quỷ ( Truyện ) Icon_mini16Tue Aug 30, 2011 2:28 pm

PHẦN 4
Chim cánh cụt có biết cắn người không nhỉ?


[img]Phép tắc của quỷ ( Truyện ) 45b8b3dd0107enbh[/img]


Quang cảnh hiện tại nơi đây khác xa so với lúc tôi đứng ở chỗ cổng trường.
Đôi bên con đường là những cây phong lá đỏ rực như lửa, xen lẫn là những tác phẩm điêu khắc đầy màu sắc, cùng các đình đài lầu các, và vô số loài hoa mà cả đời tôi cũng không buồn biết tên chúng nó. Càng nhìn càng có cảm tưởng như bản thân đã lạc vô hoa viên của hoàng gia nước nào.
Nghe ông già tôi bảo thì hình như trường cấp ba Phong Lâm này là trường đứng đầu cả nước về kịch nghệ, đồng thời cũng là giấc mơ của vô số người. Nhưng dường như bảy năm trước đã xảy ra cái chuyện quái quỷ gì đó nên số học sinh được tuyển vào đây bị hạn chế rất nhiều, nhưng bây giờ thì lại vô tư rồi. (ông già cách Lâm Hi gọi cha mình đó – ta thề không thêm bớt).
Tôi điều khiển cho ‘gió lốc’ [1] chạy chậm lại một chút vì trước mắt tôi là một đôi tình nhân tay trong tay cùng nhau đi dạo trông tình cảm hết sức, cô gái một tay nắm chắc tay người yêu, tay còn lại tung tẩy mấy trái bóng bay. Chướng mắt quá đi thôi.
Khi tôi chuẩn bị xoay người đi, thì vô tình nhìn thấy một cái gì đó rất chi là tròn chĩnh.
Ô …. Lạ nhỉ … chẳng nhẽ tôi hoa mắt. Nhưng dù nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới thì đằng sau trông vẫn y một con chim cánh cụt.
Thật không thể tin vào mắt mình nữa, chim cánh cụt không phải đều kéo nhau định cư ở Nam Cực hết sao? Không, mà có lẽ tại Bắc Cực gì gì đó … nhưng cho dù nó có sống ở đâu chăng nữa thì vẫn là bình thường còn ở đây thì quá kỳ quái rồi.
Từ lâu tôi luôn ao ước ăn thịt chim cánh cụt một lần. Hôm nay ông trời khéo sắp đặt để bản đại hiệp vô tình gặp được con chim cánh cụt này là có ý cả, nhất định phải ăn thôi, tiện giúp nó siêu sinh luôn.
Hắc hắc hắc hắc . . . càng nghĩ càng thấy sướng rơn cả lòng, tôi xoa xoa hai bàn tay cho nóng phừng lên và làm vài động tác chuẩn bị. Nhưng chim cánh cụt có biết cắn người không nhỉ ?
Cốp cốp! Cốp cốp!
Tôi cẩn thận tiến lại gần rồi gõ lên đầu con chim cánh cụt một vài cái, không có phản ứng gì hết trơn hết chọi á.
Tôi lại thử xờ lên người con chim cánh cụt một xíu. Uầy, thật rắn chắc và mạnh mẽ … đã thế lại còn cứng đơ, bộ chim cánh cụt thân thể vốn cứng đơ như vậy hả? Quả thực y như tảng đá.
Con chim cánh cụt vẫn đứng yên không nhúc nhích, tôi lấy can đảm, trực tiếp đi tới trước mặt nó, nhìn chăm chú …. Trời ạ! Quái quỷ thật! đây thực chất chỉ là một bức tượng điêu khắc. Vô duyên vô cớ điêu khắc cái này làm gì nhỉ? Định cho mọi người thi nhau ăn quả lừa hả? Thật là…
Tôi bất mãn đứng nhìn con chim cánh cụt tròn mũm mĩm béo tốt, để mặc cho bao tử bất bình đang lên tiếng la hét.
Đột nhiên, đôi mắt tôi chợt lóe sáng…. Tôi thầm nghĩ ‘Hắc Hắc! hôm nay là ngày đầu tiên bản đại hiệp tới trường cấp ba Lâm Phong này, nếu không để lại một vài kỷ niệm là không hợp với tác phong của bản đại hiệp’. Tôi suy nghĩ một chút, rồi lấy từ trong túi sách ra một cây bút, chuần bị lưu lại bút tích tiêu sái của bản đại hiệp lên bụng chim.
“Dangerous! Đây là nơi nuôi thả những con thú cưng của trường cấp ba Phong Lâm”.
Gì thế này? Đã có người nào đấy đi trước tôi một bước! Ghê tởm! Nhưng …. Dòng chữ màu đỏ trên bụng chim cánh cụt chợt làm tôi hoang mang.
“Dangerous” [2]? Từ này có nghĩa là gì nhỉ? Tên tiếng Anh nào đó chăng? Người nào đó ngu ngốc thật đưa tên tiếng Anh lên làm gì nhỉ? Khó nhớ dã man.
“Khu nuôi thả vật cưng à? ” còn cái câu này nữa, có ý gì vậy trời?
Trong lúc tôi đứng ngớ ra chả hiểu gì hết, thì đằng sau bất chợt vang lên một tràng những tiếng kêu vô cùng quái dị và những tiếng thở phì phò nặng nề.
Tiếng con gì kêu mà ghê vậy? Tôi quay đầu lại nhìn, kinh ngạc vô cùng.
Oh Yeah! Ra là một con heo đen xì, Oh hô hô hô hô, vừa đáng yêu vừa dễ thương, bụ bẫm y như con heo dùng để làm ống tiền tiết kiệm của mẹ tôi. Oh yo yo Yo yo, mau mau đến đây, chị sẽ yêu thương cưng.
Tôi vỗ nhẹ hai bàn tay lại với nhau, cười mủm mỉm y như bà ngoại, rồi đi về phía con lợn đen nhỏ.
Lợn đen dương mắt lên nhìn tôi, “Thở hổn hà hổn hển”, rồi lùi về phía sau hai bước.
Gì thế này? Sợ chị hả cưng? Ha ha ha ha, thực sự đáng yêu quá đi mất. A! được rồi, dù sao đây vẫn là lần gặp mặt đầu tiên, vậy để chị tặng cho cưng một món quà làm lễ vật gặp mặt hén.
Tôi nghĩ một chút, khóe miệng nhệc lên một nụ cười gian ác, từ túi sách lấy ra một cái chân giò hun khói, tách thành từng miếng nhỏ ném về phía con heo đen trước mặt.
Lợn đen ngửi ngửi một chút, chần chừ liếc mắt nhìn tôi, rồi cúi đầu dùng mũi to hất hất miếng chân giò hun khói, há to mồm cắn một cái, không thèm nhai, nuốt thẳng xuống bụng.
Hưm hưm! Thở hổn hà hổn hển!
Lợn đen nhỏ vừa thở hổn hển vừa càu nhàu kêu lên vài tiếng, nước mũi cùng nước bọt lẫn nước mắt của nó thi đua nhau phun như suối nguồn. Ngẩng đầu nhìn tôi, mắt nó đỏ rực lên, lỗ tai phì phò hơi nước.
Oa ha ha ha! Bị lừa rồi nhé! Bị lừa rồi nhé! Đồ ngu ngốc! Miếng chân giò muối đó đã được bản đại hiệp xoa lên một lớp mù tạt. Hắc hắc … Bản đại hiệp lần này chỉ giáo dục ngươi một chút thôi “Lợn sống hoang dã, nên học cách đề phòng người khác mới phải”.
Con lợn nhỏ kêu lên thảm thiết, quay đầu chạy thẳng vào trong rừng.
Tôi cất miếng chân giò hun khói phủ mù tạt vào trong túi xách, (có lẽ tôi vẫn còn cần nhiều tới nó), tôi phủi phủi bụi ở trên mông chuẩn bị rời đi.
Hồng hộc ——
Gì? Chuyện gì thế này? Tôi chỉ vừa mới đi được hai bước, sau lưng vang lên một tràng những thanh âm quái dị, lẽ nào con heo đen nhỏ đó quay lại tìm tôi sao?
Ô, gì thế này, sát khí bốc lên ngùn ngụt. Tôi quay đầu nhìn lại phía sau lưng.
Ôi giời ơi, không hay rồi, con lợn đen đó đã lôi hơn mười con lợn đen lớn tới tìm bản đại hiệp để trả thù.
“A ha ha ha! Trư huynh đệ, xin lỗi xin lỗi! Chỉ là hiểu lầm! Hiểu lầm thôi!” Tôi gãi gãi đầu hướng về phía mấy con lợn đen lớn cất tiếng giải thích.
Những làn nước từ mũi chúng nó phà ra liên tục, hơi thở phì phò rất dữ dội thể hiện sự tức giận vô cùng.
Con lợn đen to lớn mắt rực lửa, hoàn toàn không thèm để ý tới lời xin lỗi lẫn sự áy náy của tôi. Chúng thở phì phò, nhe hàm răng nanh trắng, liên tục ép tôi về phía sau.
Không xong rồi, chúng giận thật rồi, tôi phải nhanh nhẹn chạy trối chết mới kịp. Tôi vừa lùi lại, vừa quan sát bốn phía để tìm ra con đường chạy trốn tốt nhất. Những con heo to lớn nhưng đều nhanh nhẹn, liên tục ngăn chặn tất cả các lối đi của tôi. Hết cách rồi, xem ra chẳng có cách nào khác ngoài cách chạy vào trong rừng.
1. . . 2. . . 3. . . GO!
Tôi hít một hơi thật sâu, vắt giò lên cổ mà chạy không dám quay đầu nhìn về phía sau lần nào.
Vù vù —— vù vù —— vù vù ——
Tôi thở hổn hển đứt quãng.
Chạy mệt đứt hơi, tưởng chết. Oa ha ha ha! Mấy con heo đâu rồi? Kéo nhau chạy trốn hết rồi à? Tôi tưởng chúng quyết theo tôi tới cùng chứ? Rốt cuộc chúng muốn gì đây nhỉ?
Nhưng thật ra thì muốn theo kịp với tốc độ của bản đại hiệp cũng không phải dễ dàng gì. Hô hô, xem tốc độ của tôi đây
Phanh ——
Tôi hối hả dừng lại.

Chú giải:
1. Gió lốc : tên đôi giày trượt mà Lâm Hi hãy dùng.
2. Dangerous : Nguy hiểm.
Chữ ký của Hime Yuri
Về Đầu Trang Go down
Bạch Tô Cơ
.:Administrator:.
.:Administrator:.
Bạch Tô Cơ

Tuổi Tuổi : 26
Sinh nhật Sinh nhật : 17/07/1998
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1970
Ngày tham gia Ngày tham gia : 04/08/2011
Châm ngôn sống : ALWAYS KEEP THE FAITH AND HOPE TO THE END

Tài sản
  Tài sản Tài sản:
Phép tắc của quỷ ( Truyện ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Phép tắc của quỷ ( Truyện ) Phép tắc của quỷ ( Truyện ) Icon_mini16Tue Aug 30, 2011 5:22 pm


Hay lém chị Yu ạh! :milk1: :milk1: :milk1: :milk1: Bây giờ em mới com cho chị đc! :milk4: :milk4: :milk4: :milk4: Xin lỗi chị!
Chữ ký của Bạch Tô Cơ
Về Đầu Trang Go down
Hime Yuri
.:Member cấp 1:.
.:Member cấp 1:.
Hime Yuri

Tuổi Tuổi : 29
Sinh nhật Sinh nhật : 07/11/1995
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 55
Ngày tham gia Ngày tham gia : 19/08/2011
Châm ngôn sống : nghe nhạc ,đọc truyện, đi chơi...

Tài sản
  Tài sản Tài sản:
Phép tắc của quỷ ( Truyện ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Phép tắc của quỷ ( Truyện ) Phép tắc của quỷ ( Truyện ) Icon_mini16Tue Aug 30, 2011 7:32 pm

@ Tô Cơ : Ko seo đâu pé ui, chị chỉ copy bài qua thui mừ
đâu làm gì nhiều đâu :milk102:
Chữ ký của Hime Yuri
Về Đầu Trang Go down
anvuphongdepzai
.:Moderator:.
.:Moderator:.
anvuphongdepzai

Tuổi Tuổi : 26
Sinh nhật Sinh nhật : 12/03/1998
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 799
Ngày tham gia Ngày tham gia : 01/08/2011
Châm ngôn sống : Đối phó với những kẻ tàn ác, cần phải tàn ác hơn họ. Đối phó với những kẻ vô liêm sỉ, cần phải vô liêm sỉ hơn họ. Đối phó với kẻ phòng khoáng, cần phải phóng khoáng hơn họ. Đối phó với kẻ đẹp trai, cần phải... hủy hoại vẻ đẹp trai của họ

Tài sản
  Tài sản Tài sản:
Phép tắc của quỷ ( Truyện ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Phép tắc của quỷ ( Truyện ) Phép tắc của quỷ ( Truyện ) Icon_mini16Tue Aug 30, 2011 8:58 pm

như vậy cũng có công rồi.
Chị Yu tìm tiếp nhé! iu chị nhìu :milk40:
Chữ ký của anvuphongdepzai
Về Đầu Trang Go down
.:.Pear.:.
.:Web Master:.
.:Web Master:.
.:.Pear.:.

Tuổi Tuổi : 26
Sinh nhật Sinh nhật : 05/01/1998
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 501
Ngày tham gia Ngày tham gia : 23/07/2011
Châm ngôn sống : Yêu và sống

Tài sản
  Tài sản Tài sản:
Phép tắc của quỷ ( Truyện ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Phép tắc của quỷ ( Truyện ) Phép tắc của quỷ ( Truyện ) Icon_mini16Fri Sep 02, 2011 6:30 pm

Rất cảm ơn chị về bài này :milk3:
tuy nhiên post sai box rùi chị ưi :milk4:

Move về box Cùng tác giả
Chữ ký của .:.Pear.:.
Về Đầu Trang Go down
https://lovestory-angel.forumvi.com
Sponsored content




Phép tắc của quỷ ( Truyện ) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Phép tắc của quỷ ( Truyện ) Phép tắc của quỷ ( Truyện ) Icon_mini16

Chữ ký của Sponsored content
Về Đầu Trang Go down

Phép tắc của quỷ ( Truyện )

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Similar topics

-
» Phép tắc của quỷ tập 1
» tổng hợp nhân vật trong "Phép tắc của quỷ"
» vô đây dọc truyện hài bà con ơi!!!
» truyện cười
» Truyện của Girlne Ya

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: Bảo tàng nghệ thuật :: Thế giới sách :: Quán cafe-