Chào mừng các bạn đến với diễn đàn Love Story of Angels ^_^ Hãy nhanh chóng đăng nhập hoặc đăng ký để tham gia LSA Family và cùng bàn luận về những tác phẩm của Girlne Ya nhé!
Chào mừng các bạn đến với diễn đàn Love Story of Angels ^_^ Hãy nhanh chóng đăng nhập hoặc đăng ký để tham gia LSA Family và cùng bàn luận về những tác phẩm của Girlne Ya nhé!
Tổng số bài gửi : 1071 Ngày tham gia : 25/12/2011 Châm ngôn sống : Nóng tính, ok?
Tài sản Tài sản:
Tiêu đề: [short fic] Nghiêm Ngôn và Ngọc Dĩnh Tue Dec 27, 2011 8:13 am
au: Gumiho (Lăng Thần Huyền) on going ratting: 13+
Một buổi sáng trong lành, trên mái điện hoàng cung, nắng ấm nhẹ nhàng lan toả, những chiếc lá cây xanh xanh lấp ló dưới mái hiên rộng. Nàng Thái tử phi đột ngột lên tiếng: -Ngọc Dĩnh, cậu đã gần 20 rồi đấy, không định có BF à? Cô gái tên Ngọc Dĩnh nũng nịu phản bác yếu ớt: -Tớ...chưa nghĩ đến. Không phải là chưa nghĩ đến, mà có nghĩ cũng ko thực hiện được. Thế là cuộc hội thoại chấm dứt vớ tiếng thở dài của Ngọc Dĩh
Cùng lúc đó, tại phòng làm vc của Tân Hoàng Đế-Giang Hựu Thần: -Ngôn, cậu vừa lảm công vc của một đại thần,vừa đi học đại học.K mệt à? Nghiêm Ngôn sững người,nhưng ánh mắt vẫn giữ khí lạnh,âm điệu k âm cũng chẳng dương nói: -Tớ vẫn thế,ko sao. Giang Hựu Thần đành cười trừ.Bỗng,tiếng chuông tin nhắn kêu lên,Giang Hựu Thần đọc tin,nhắn đi chữ:"OK.Honey" Rồi,cậu ta quay sang ra lệnh cho Nghiêm Ngôn: -Ngôn,cậu đưa Ngọc Dĩnh về hộ vợ tớ đi.
Nghiêm Ngôn miệng vâng mà lòng k dạ,bất đắc dĩ gật đầu. -Thiếu gia,bây giờ xe k đến đón đk,Lão gia tiếp đãi khách đã lấy đi hết rồi. Tiếng tài xế của Nghiêm Ngôn nói lo lắng.Nghiêm Ngôn buông gọng kính vàng,lạnh lùng nói: -k sao, tôi tự về đk. Liếc nhìn Ngọc Dĩnh đang đứng chờ bên cạnh,cậu ta nói khẽ: -Chúng ta đi bộ về,cô k phiền chứ? Đôi má của cô chợt phủ một áng mây hồng.Đi bộ cùng anh ấy ư?Có cơ hội nào tuyệt hơn nữa cơ chứ? Đường đi về thật dài, mình cầu mong như vậy.Ngọc Dĩnh khẽ ước khoảnh khắc này mãi chẵng rời xa. Hình ảnh Nghiêm Ngôn khẽ ngẩng mặt lên bầu trời tiêu diêu nơi nào đó, trông lãng tử hơn bao giờ hết. Ngọc Dĩnh nhìn Nghiêm Ngôn k thèm chớp mắt. Hành động làm lén nhiều lần tất bị phát hiện. Nghiên Ngôn mở lời: - Cô có muốn đi đâu k? Ngọc Dĩnh gật đầu, dường như chúa đã nghe lời khấn cầu của cô. Nhìn đôi má phính hồng của Ngọc Dĩnh, Nghiêm Ngôn đã biết cô ấy sẽ là người "gây vấn đề" của mình, bất chợt khóe miệng lại nhếch lên thành một đường cong thật hoàn mĩ. Nụ cười hiếm hoi của Nghiêm Ngôn... -Vào đây nha! Ngọc Dĩnh cười lên vui vẻ, chỉ tay vào cái quán bên lề đường. Nghiên Ngôn lững lự. Quán lề đường ư?Ngọc Dĩnh đã chạy gần đến cửa quán, thấy Nghiêm Ngôn chưa đi, vội chạy lại. Ko chút ý nghĩ nào kéo tay Nghiêm Ngôn vào quán, hành động vô cùng đáng yêu đó lại làm cậu chàng đỏ cả một mảng mặt. Bà chủ quán vừa thấy lấp ló bộ dạng tươi cười của Ngọc Dĩnh đã vội đon đã: -Tiểu Dĩnh đến rồi à? Bà vừa chào cô xong lại thấy lấp ló thân ảnh cao lớn của con trai liền ngẩng người ra. Ô kìa còn tay nắm tay nữa, bèn đổi giọng châm chọc: -Tiẻu Dĩnh bạn trai à? Đẹp trai ghê! Tên gì thế? Ngọc Dĩnh bấy giờ mới thấy mình nắm tay người ta mà chạy vào khiến cô Vinh hiểu lầm. Vừa định mở miệng phản bác. Nhưng đã bị Nghiêm Ngôn chặn mất: -Vâng, cháu là bạn trai của cô ấy tên là Nghiêm Ngôn. Ơ, ơ....Ngọc Dĩnh ngẩn ngơ dài dài. Thẹn quá ko nói được lời nào. Cô Vinh biết ý, mỉm cười ngọt ngào: -Chào cháu, mau vào đi. Ngọc Dĩnh cười thẹn nói: - Cháo hến ở đay rất ngon. Anh ăn thử nhé! Nghiêm Ngôn k nói gì, lặng lẽ đến bên bàn và ngồi xuống. Ngọc Dĩnh ngơ ngẩn nhìn động tác của Nghiêm Ngôn, quả thật đại thần vẫn là đại thần, động tác gì cũng thấy tao nhã(đây là điển hình của vc coi người yo như Tây Thi)nhất thời ngẩn người. Nghiêm Ngôn quay sang nhìn cô, chống cằm: -Bộ tôi có gì đáng để nhìn lâu như vậy hả? Dù có dính cái gì trên mặt thì cũng đừng nên nhìn lâu như thế chứ? Ngọc Dĩnh tâm tĩnh lại, dõng dạc đáp: -Không có! Quả thật anh rất đẹp zai, mặt hoàn toàn ko bị dính thứ gì hết! Hả???? Chúa ơi! Mình có nói lộn k vậy trời? Tự nhiên lại khen anh ấy đẹp trước mặt bàn dân thiên hạ như vậy chứ!!! Nhìn quanh quán, may, hôm nay đúng lúc lại chẳng có khách. Ngọc Dĩnh thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lại quên nhìn thái độ của Nghiêm Ngôn. Bây giờ mới nhìn lại. Chúa ơi!!! K phải chứ? Anh ấy nổi giận rồi? Thần khí lạnh giá bắt đầu xâm chiếm Nghiêm Ngôn. Ngọc Dĩnh đành liều cái mạng quèn ngồi xuống chỗ bàn, giơ tay vẫy qua vẫy lại, khẽ nói: -Là tôi sai. Tôi xin lỗi!!! Nghiêm Ngôn chỉ là chưa tiêu hóa hết lời của cô thôi chứ có gì đâu mà cô ấy làm ghê thế. Bất giác, Nghiêm Ngôn nghĩ ra một cách toàn vẹn, ngẩng đầu lên mỉm cười thật tươi, nói giọng vui vẻ: - Haha, cô bị tôi gạt rồi!!! Nhìn bộ dạng cô lúc này thật đáng buồn cười. Hình như, người "bị gạt" đang trợn tròn mắt mà tự hỏi:"Nghiêm Ngôn đây phải k?". Làm cho trong mắt anh chàng kia cũng hoảng loạn k kém. Giờ đến lượt cô ấy giận mình? Mất bao công dỗ dành, cuối cùng Ngọc Dĩnh cũng phì cười: -Giờ đến anh cũng bị gạt! Tiếng cười đùa vang cả quán, cháo hến hôm đó quả thật rất ngon.
Một buổi sáng mùa Thu se se lạnh, nắng k mấy ấm, lá k mấy xanh. Dưới mái nhà ấm êm của Ngọc Dĩnh cũng đang k mấy phẳng lặng. Tiêng hét ầm của Ngọc Dĩnh vang lên: - Mẹ nói cái gì???? XEM MẮT???? Con đã ba mươi đâu mà mẹ làm thế??? Mẹ Ngọc Dĩnh cũng k thua kém: - Từ hồi cấp ba cho đến đại học, con chưa từng có bạn trai. Mẹ bất quá mới tìm mối cho con.(sax ta chẳng thik đi xem mắt) Tiếng hét phản ứng dữ dội của Ngọc Dĩnh k thua kém phản bác lại: - Con nhất định k đi là k đi!!! Mất mặt lắm! Thân con gái chưa đến ba mươi lại đi xem mắt người ta lại bảo con "chống muồn"!!!(muốn chồng đấy ạ) Bà mẹ đành hạ giọng uy hiếm: - Nếu con ngày mai k chịu đi xem mắt. THÌ ĐỪNG NHÌN MẶT MẸ NỮA!! Ngọc Dĩnh hoảng sợ, chưa bao giờ mẹ cô uy hiếm cô nặng nề đến vậy. Phen này...tình hình hoàn toàn tiêu cực. Ngọc Dĩnh đóng sập cửa phòng, đầu chỉ có hai câu hỏi: ĐI hay KHÔNG? ĐI thì sẽ dị nghị là muốn lấy chồng, ế k ai lấy, còn còn có thể bị anh ấy hiểu lầm nữa!! KHÔNG thì đắc tội với mẹ, hoàn toàn cô chẳng nghĩ mình và mẹ lại chiến tranh lạnh. Bất đắc dĩ nhìn bông hồng cắm trên bàn. Một cánh Không đi..... Hai cánh đi.... BA cánh k đi.... ................. Cho đến cánh thứ n. Câu trả lời xuất hiện là ĐI! ==+(ta hận cây bông k đủ cánh) Ngọc Dĩnh chưa tin vào sự thật trc mắt, đành gọi điện thoại cho Thái tử phi Thái Linh, chứ Thựong Hội đi hưởng tuần trăng mật vs Ân Địa Nguyên ở London rồi.Thái tử phi nhấc máy một cách ngái ngủ: - Alo? Ngọc Dĩnh vội bắn súng liên thanh: -CHết tớ rồi!!!Tớ bị mẹ bắt đi coi mắt, mẹ còn bảo nếu k đi đừng nhìn mặt mẹ nữa!!! Giúp tớ với!!! Gói gọn vấn đề trong ba câu, thái tử phi Thái Linh hiểu ngay, nghĩ cách gỡ rối. -Ai thế em? Tiêng Giang Hựu Thần nhẹ nhàng hỏi, giọng mệt mỏi vì thiếu ngủ. Thái Linh bịt ống nghe, nói cho Giang Hựu Thần biết. Không để Ngọc Dĩnh chờ lâu, Thái Linh đã nói một câu chác nịch: - Ngày mai cư đi coi mắt, thản nhiên vào. Mình sẽ tới giúp nguy đảm bảo trăm phầm trăm an toàn. Kế hoạch do đại hoàng đế đưa ra mà lại. Cúp điện thoại, vợ chồng Giang Hựu Thần cười gian như một cặp hồ li với nhau. Haha, họ còn k nhân dịp này cho Nghiêm Ngôn đi đầu thai luôn thì họ k phải là Giang Hựu Thần và Thái Linh!!!! SÁNG HÔM SAU.... Là một ngày trời xanh mây trắng, trời thu se se lạnh nhường chỗ cho ánh nắng ấm áp. Mặt Ngọ Dĩnh xụ ra một đống. Mặc dù, cô đang rất đẹp. Tóc uốn lọn xoăn, buông thõng trên vai. Mặc một chiếc váy ống khá dễ thương. đầu đội mũ nồi bằng len màu trắng. Gưong mặt nhỏ xinh, đôi mắt to long lanh màu nâu trong vắt tựa đáy hồ thu. Nhưng trong đôi mắt ấy co chút k cam chịu: -Mẹ. Tại sao con lại phải mặc những thứ này? Mẹ cô lâng lâng phấn chấn đáp lại: - Đưong nhiên là để đẹp để có được bạn trai! Thế mà cũng hỏi, ngốc quá! Cô chợt nghĩ đến Thái Linh. Bà cô chậm chạp ơi, rốt cuộc đặt thời thiếu nữ thanh tân vào tay cô có an toàn tram phần trăm như cô đã hứa k? Lại nghĩ cách cứu trợ mình: - Mẹ! Bà mẹ đang đi bên cạnh, quay đầu lại: -Hửm? Ngọc dĩnh bất ngờ thốt ra: -Nếu con có bạn trai rồi thì k đi xem mắt được k? .... Ba giây im lặng. - Thôi bỏ wa đi, coi như con chưa nói gì. Ngọc Dĩnh chạnh lòng nghĩ. Mình có ai sao? Mình có ai thay bạn trai mình sao? Bất chợt nghĩ đến anh ấy. Bọn mình hoàn toàn chẳng có gì cả. Thở dài... Trong phòng riêng của quán cafe ấm áp.. - Con trai tôi là bác sĩ ngọai khoa ở bệnh viện XX. Cháu rất có sự nghiêp vững vàng. Ngọc Dĩnh hầu như k nghe những gì tiếp theo, khuấy cốc cafe, nhìn ra bầu trời. Hix, Thái Linh đâu? Haiz, Giang Hựu Thần đâu rồi?? Help meeeeee!!! -Này con, người ta hỏi con kìa!!!! Ngọc Dĩnh , Ngọc Dĩnh!!! Mẹ cô lay lay. Bấy giờ mới kéo được hồn về: -A, còn tôi là Ngọc Dĩnh, là kế toán viên công ty YYY. Chàng trai khá anh tuấn mỉm cười vs cô. Cô bất giác mỉm cười đáp lễ, nhưng k ngờ kiểu cười vô cùng đáng yêu đó khiên cho người đối diện tim đập loạn 1 nhịp. Có cảm tình với cô nàng này. Cùng lúc đó... Hộc hộc hộc.... Tiêng thở dốc của Nghiêm Ngôn vừa tù sân bay về chạy bay đến quán HHH do Thái tử phi cung cấp tin tức bằng 1 cú gọi điện đầy nhẹ nhàng. Chết tiệt, xe lại dành đi tiếp khách đành phải chạy bộ đến. Không hiểu sao khi nghe Thái Linh nói tim lại nhói lên 1 nhịp. lại có cảm giác muốn nắm cô áy thật chạt để cô ấy k bao giờ rời xa mình. Ầm!!! Tiếng cửa phòng riêng trong quán cafe HHH xô ra, Cả thảy 4 ng trong phòng ngơ ngẩn. Ở phía cửa, một người con trai thở hồng hộc, áo vest cầm hờ ở tay, mái tóc vàng bết lại vì mồ hôi, nhưng vẫn vô cùng đẹp. Nghiêm Ngôn chỉnh lại cà vạt, chỉnh lại gọng kính vàng, bước đi sải chân khẩn trương vào chỗ của Ngọc Dĩnh vẫn đang còn ngơ ngác, mắt trợn lên thành hai hòn bi ve. Nghiêm Ngôn thịnh trọng cúi chào mẹ của Ngọc Dĩnh, nhẹ nhàng nói: -Chào bác, cháu là Nghiêm Ngôn, bạn trai của Ngọc Dĩnh, xin lỗi đã tới trễ, vì cháu vừa đi công tác về! Nói xong vội vàng kéo tay Ngọc Dĩnh chạy ra khỏi phòng, Ngọc Dĩnh mặc cho cả 3 ng trong phòng ngơ ngác, chạy theo Nghiêm Ngôn, nở nụ cười rạng rỡ. Đến gần một cái cây già, họ mới ngừng lại. Ngọc Dĩnh hỏi Nghiêm Ngôn: - Anh, sao lại biết mà chạy tới? Còn xe đâu? Nghiêm Ngôn dựa ng vào gốc cây, lấy lại ver trầm tĩnh thường ngày, nhẹ nhàng nói: - Thái Linh cho anh biết, xe lại đi xung công rồi. Ngọc Dĩnh cảm thấy anh ấy quá ngốc, sao k gọi taxi đến? Hay là? Vì quá lo nên quên? Cô khẽ cười, ngọt đến tận tim. - Anh làm thế k sợ bị hiểu lầm à? Ngọc Dĩnh hỏi. Nghiêm Ngôn quay sang, nói rất khẽ, nhưng đủ cho Ngọc Dĩnh nghe: - Không sợ, bởi vì anh yêu em. BA chữ cuối khiến Ngọc Dĩnh ngớ người. Suýt nữa bật khóc. Nghiêm Ngôn cũng thừa cơ hội ôm cô vào lòng. Họ k nói một lời nào nữa. Nhưng cũng đủ hiểu cho câu trả lời tiếp theo của Ngọc Dĩnh. Au: Thấy hay bấm thank cho ta cái nào. Không thấy hay thì thôi
Bạch Tô Cơ
Tuổi : 26 Sinh nhật : 17/07/1998 Tổng số bài gửi : 1970 Ngày tham gia : 04/08/2011 Châm ngôn sống : ALWAYS KEEP THE FAITH AND HOPE TO THE END
Tài sản Tài sản:
Tiêu đề: Re: [short fic] Nghiêm Ngôn và Ngọc Dĩnh Tue Dec 27, 2011 4:34 pm
Yo yo, em bóc tem nè!!!! Fic nè kute quá đi. He he, nhưng anh thông gia ơi, Kì Dực thì anh định vứt đi đâu??????????
P/s: Giống em bị OOC roài. Thoai, anh vs em làm cái warning đi.
ruyushin1810
Tuổi : 27 Sinh nhật : 18/10/1997 Tổng số bài gửi : 2744 Ngày tham gia : 27/09/2011 Châm ngôn sống : Khoảng cách xa nhất ở trên đời không phải là khoảng cách giữa sống và chết! Mà là khi anh đứng trước mặt em nhưng em không biết rằng ANH YÊU EM! ... Khoảng cách xa nhất ở trên đời không phải là khi anh đứng trước mặt em nhưng em lại không biết ANH YÊU EM! Mà rõ ràng chúng ta yêu nhau nhưng lại không thể đến được với nhau! Khoảng cách xa nhất ở trên đời không phải là đôi ta yêu nhau nhưng không đến được với nhau! Mà là rõ ràng anh biết không thể cưỡng lại nỗi đau này ... nhưng vẫn phải giả vờ không hề yêu em...!
Tài sản Tài sản:
Tiêu đề: Re: [short fic] Nghiêm Ngôn và Ngọc Dĩnh Tue Jan 03, 2012 5:39 pm
tui thay mặt ông gu post típ
mong m.n ủng hộ
PHIÊN NGOẠI MỘT: Haiz, tôi đang đứng trong phòng của nhà thiết kế thời trang nổi tiếng- Tô Cơ. Bạn cùng hàng xóm ngày xưa với tôi. Biết tôi sắp làm đám cưới, bà ấy hăm hở kéo tôi về phòng thiết kế của bà ấy, bảo sẽ may cho tôi vài bộ áo váy cô dâu và chú rể cho hai người để đời. Tôi, đứng hàng giờ đồng hồ ở đây rồi đấy, chỉ để cho bà ấy tưởng tượng ra mẫu vẽ dựa theo người tôi.Mỏi chân rồi đấy! Không biết có tin tưởng bà ta được hay không. Phó mặc cho tài của bà ta vậy. *******************************************************8 Trong cửa tiệm đồ nội thất. Tôi đứng nhìn chăm chú cái ghế sofa mềm mềm màu trắng muốt, haha, phải bảo anh xã lại xem, thế là tôi vẫy tay, bảo Nghiêm Ngôn lại xem. Anh ấy mỉm cười nói: - Tuỳ em vậy. A ha! Thế là tôi toàn quyền quyết định cái ghế sofa này. Xong cái ghế, tôi bắt đầu quay lại xem bộ bàn ăn, đèn chùm, vâng, vâng... Ôi, làm vợ thật khổ mà. Tôi thở dài~ Haiz. Còn Nghiêm Ngôn đâu mất rồi nhỉ? Quay qua, quay lại a a, anh đâu rồi? Hỏi cô nhân viên mới biết anh đang ở bên chỗ bán bàn làm việc. Chậc chậc. thói quen coi công việc lên hàng đầu. Giang Hựu Thần ơi là Giang Hựu Thần anh làm ơn đừng bắt chồng tôi lao lực như thế chứ! Làm anh ấy lạm dụng tư tưởng quá giờ làm việc. Tôi bỗng dưng quay qua trách móc Chồng Thái Linh. Chậc, nếu bà ta mà nghe lời tận đáy lòng tôi như thế này chắc giết tôi k thương tiếc. Tôi mỉm cười, chạy lại, nắm lấy tay Nghiêm Ngôn đang suy tư chỗ đó: - Anh này! Xem gì mà chăm chú quá vậy? Nghiêm Ngôn cười, nắm tay tôi lại, nói: - Anh đang xem bàn làm việc, em xem cái nào hợp vs anh nhất? Tôi nhìn tổng quát, chọn ra cái bàn đơn giản nhất, có màu xám thanh lịch, chỉ tay vào. Kéo hẳn Nghiêm Ngôn sang đấy. Anh nhìn sơ lược, gật gù tán thưởng. Tôi híp mí cười. *******************************************************
HasegawaYoshiro
Tuổi : 27 Sinh nhật : 20/02/1997 Tổng số bài gửi : 2664 Ngày tham gia : 13/11/2011 Châm ngôn sống : ngủ, ngủ nữa, ngủ mãi, ngủ trong mọi tình huống!
Tài sản Tài sản:
Tiêu đề: Re: [short fic] Nghiêm Ngôn và Ngọc Dĩnh Tue Jan 03, 2012 6:49 pm
hì đọc kute quá vậy ^^ tks bác Gu hén ý quên cả bác ruy nữa vì post truyện hộ ^^