Chào mừng các bạn đến với diễn đàn Love Story of Angels ^_^ Hãy nhanh chóng đăng nhập hoặc đăng ký để tham gia LSA Family và cùng bàn luận về những tác phẩm của Girlne Ya nhé!
Chào mừng các bạn đến với diễn đàn Love Story of Angels ^_^ Hãy nhanh chóng đăng nhập hoặc đăng ký để tham gia LSA Family và cùng bàn luận về những tác phẩm của Girlne Ya nhé!
Tuổi : 27 Sinh nhật : 20/02/1997 Tổng số bài gửi : 2664 Ngày tham gia : 13/11/2011 Châm ngôn sống : ngủ, ngủ nữa, ngủ mãi, ngủ trong mọi tình huống!
Tài sản Tài sản:
Tiêu đề: [Long fic] Kiếp luân hồi Mon Dec 26, 2011 10:05 am
Author : lucife is Angel in hell
Status : đã hoàn thành
Rating : ( có cảnh hun thì cho ào lứa tuổi nào nhẻ ? )
Category : Tình cảm + kiếm hiệp + Hài hước
Summary :
Vạn vật sinh ra trong nhân gian này đều được sinh ra, lớn lên và lại yên ngủ ngàn thu. Con người cũng vậy. Sinh ra. Lớn lên. Và quay về với đất mẹ. Nhưng con người chỉ được sinh ra một lần và sẽ ra đi mãi mãi. Dù giàu hay nghèo, buồn thương hay hạnh phúc thì khi đã nằm xuống, khi đã nhắm mắt xuôi tay, khi buông lơi tất cả. Thì con người ai cũng như nhau mà thôi. Dù có được ban kiếp sống thứ hai, thứ ba đi chăng nữa thì cái giá phải trả là ký ức của kiếp trước, ta sẽ không bao giờ nhớ ra. Dù chỉ là trong tiềm thức
Câu chuyện này bắt đầu tự ngàn xưa. Kể về một đôi nam nữa yêu nhau tha thiết. Chàng trai là hoàng tử của Hắc Triều hùng mạnh uy danh. Cô gái là bảo bối của Thiên Lam Vạn Cốc thần thông quảng đại. Họ yêu nhau không vì địa vị, sự giàu sang của đối phương mà là tình cảm chân thành. Chàng như ngọn lửa nơi Hỏa Diệm Sơn không bao giờ vụt tắt. Nàng như con sóng ôn nhu ngoài biển khơi mãi phiêu diêu. Chàng được ví như Chúa Quỷ Nơi Địa Ngục. Nàng được mệnh danh là Thiên Thần Của Thượng Đế. Chàng tàn độc hơn cả bóng đen u tối. Nàng trong sáng tựa nước hồ thu chưa một lần vấy bẩn.Cả hai đã tạo nên một chuyện tình đẹp như trong mơ. Nhưng chỉ vì một phút hiểu lầm. Chàng đã vô tình tiễn người mình yêu đi đến nơi tận cùng của nhân gian. Khi nhận ra thì đã quá muộn. Và cuối cùng. Chàng đã đi theo nàng. Nguyện trở về với cát bụi. Cùng nàng
Sau ba ngàn năm trôi qua.........
Khi những linh hồn cõi Âm Ti được hồi sinh..............
Vậy nếu gặp nửa kia định mệnh của mình trong kiếp sông thứ hai............
Liệu trái tim băng giá của chàng trai kia có đập thổn thức một lần nữa??
Gumiho
Tổng số bài gửi : 1071 Ngày tham gia : 25/12/2011 Châm ngôn sống : Nóng tính, ok?
Tài sản Tài sản:
Tiêu đề: Re: [Long fic] Kiếp luân hồi Mon Dec 26, 2011 10:15 am
choa hỏi, cái này nv tên j v? lời văn hay đấy.
Bạch Tô Cơ
Tuổi : 26 Sinh nhật : 17/07/1998 Tổng số bài gửi : 1970 Ngày tham gia : 04/08/2011 Châm ngôn sống : ALWAYS KEEP THE FAITH AND HOPE TO THE END
chú ý : tên NV rất chuối mong mọi ng` thông cảm =.="
Chương I :Truyền thuyết của ba ngàn năm trước
-Vương "tỷ tỷ". Coi như em xin "tỷ tỷ" đấy. Tha cho em đi mà- Bạch Vân dài giọng ra. Dường như đã chán nản lắm rồi vậy -Vương "tỷ tỷ" tha cho nó đi, cho cả "em" nữa
Hắc Vân cũng chán nản không kém, đành lên tiếng bênh vực Bạch Vân trước khi Đệ Nhất Tiên Tử Bạch Vân tự tử vì quá áp lực khi phải trông coi Vương "tỷ tỷ". Nhưng mà Vương "tỷ tỷ" của chúng ta hem nghĩ vậy thì phải. Vì khi nghe Hắc Vân nói vậy vị "tỷ tỷ" này mỉm cười tinh nghịch rồi chạy thằng một mạch lên núi Thông Thiên, mặc cho Hắc Vân và Bạch Vân kêu gào thảm thiết vì phải theo "tỷ tỷ" suốt năm canh giờ chỉ để coi "tỷ tỷ" leo núi
-Á
Vương "tỷ" hét lên kinh hãi khiến cho Hắc Vân và Bạch Vân xém nữa là rụng tim ra ngoài . Dù sức cùng lực kiệt nhưng cả hai vẫn cố lê lết đến chỗ "tỷ tỷ" xem sự tình ra sao. -Có chuyện gì vậy???-Bạch Vân lo lắng -Con sâu-Vương "tỷ tỷ" mếu máo -CÁI GÌ???-Hắc Vân hét lên -BỘ NGƯƠI CHÁN SỐNG RỒI HẢ???-Bạch Vân tức giận -ĐI THEO TA-Hắc Vân tức giận lôi Vương "tỷ tỷ" đi xềnh xệch -Otosan-"tỷ tỷ" dài giọng -Lại cái gì nữa đây??-Một nam nhân hiện ra từ trong làn khói trắng, gương mặt thực sự chán nản -Này, Đấng Toàn Năng. Trả mi đứa con hỗn xược này-Bạch Vân và Hắc Vân tức một cục -ÔI. Làm gì giận thế. Nóng máy cháy bugi-Đấng Toàn Năng cười xòa -NÀY. ĐÂY KHÔNG PHẢI THỜI HIỆN ĐẠI NHÁ. KHÔNG CÓ MÁY VỚI CHẢ BUGI MÀ CHÁY NHÁ-Bạch Vân hét
-Khiếp. Hai "em" đừng nói vậy kẻo "anh" đau tâm thất-Đấng Toàn Năng thống thiết -Đồ điên-Hắc Vân hết chịu nổi -Thôi nào. Thánh Vân nghịch ngợm chút thôi mà-Đấng Toàn Năng chữa cháy -Thôi đi. Khỏi phải "chém"-Hai "em" nói với một tông giọng rất là giống mấy bà chủ nợ đi đòi nợ -Ừm. Không đùa nữa. Các ngươi biết mà-Đấng Toàn Năng trở nên nghiêm túc rồi chỉ vào "tỷ tỷ" kia -Sao?? Thánh Vân không lẽ lại lên cơn ất??-Cả hai con người kia cũng nghiêm túc nhưng dường như vẫn muốn đùa cợt -Vì lỗi lầm ba ngàn năm trước đây. Hai người biết mà-Đấng Toàn Năng nheo mắt nhắc nhở -Quả không hổ danh là Đấng Toàn Năng-Bạch Vân và Hắc Vân mỉm cười bí ẩn
-Chắc các người cũng biết về Thánh Vân rồi nhỉ??-Đấng Toàn Năng châm chọc -Tất nhiên. Truyền thuyết về đôi nam nữ yêu nhau say đắm thực ra không phải như vậy. Truyền thuyết đó là lời sấm truyền kể gần như đúng về kiếp sau của đôi nam nữ ấy-Bạch Vân mỉm cười ẩn ý -Vậy truyền thuyết thực sự ở đâu??-Đấng Toàn Năng thách thức -Ngươi hỏi câu này hơi thừa đấy-Hắc Vân đắc thắng -Bởi vì truyền thuyết thực sự-Giọng nói của một nữ vang lên
-Đang ở chính viên ngọc mà ngươi đính trên chiếc nhẫn trên tay ngươi-Một nữ tử khác lại tiếp lời -HẢI VÂN???? DIỆP VÂN?? CÁC NGƯƠI ĐÁNH HƠI THẤY "MÙI" CỦA SỰ RẮC RỐI NHANH ĐÓ
-Cảm ơn đã quá khen-Hai nữ tử ngồi trên cây mỉm cười đắc ý
Nữ tử có tên là Hải Vân gương mặt xinh xắn, mắt phụng má đào, mày xanh thiên tuế, chỉ riêng đôi mắt là trong veo như Lam Ngọc, một đôi mắt chỉ đến từ người mang trong mình "Trái Tim Của Đại Dương"-Thiên Lam Cốc Chủ, chủ nhân Thiên Lam Cổ Kiếm
Còn nữ tử kia tên là Diệp Vân. Làn da trắng như tuyết, mày ngài lá liễu, đôi môi đỏ như máu và nổi bật nhất là cặp mắt đang rừng rực lửa, chỉ chực thiêu cháy nơi ánh mắt ấy quét qua. Và chỉ có Diệp Vân mới có thể khống chế đượcn ngọn lửa mạnh mẽ nhất-bảo bối Huyền Hỏa Bội
Cả hai người này mỉm cười bí ẩn rồi nhập bọn chung với Hắc Vân và Bạch Vân. Cả bốn mỹ nhân đều đồng thanh nói:
-Ngươi hãy cho bọn ta xem truyền thuyết ấy đi
-Các ngươi xem hoài không chán hả???-Đấng Toàn Năng thực sự nản
-CHO XEM ĐI- Cả bốn nàng lườm như muốn ăn tươi nuốt sống Đấng Toàn Năng
-Được rồi-Đoạn Đấng Toàn Năng niệm gì đó rồi "Tứ Thánh Thiên Lam" tức Bạch Vân, Hắc Vân, Hải Vân và Diệp Vân liền để ngón trỏ lên viên ngọc đó. Chỉ trong chốc lát, một bóng đen đã bao phủ lấy năm người đó và đưa họ đi đâu mất, để lại "tỷ tỷ" được mệnh danh là Thiên Thần Của Đấng Toàn Năng-Thánh Vân một mình trong u cốc hiu quạnh-nơi đầy rẫy những loài kỳ hoa dị thảo và cả quái thú nữa Quay lại với năm con người thần thông quảng đại kia. Bóng đen đưa họ quay ngược dòng thời gian trở về thời điểm của ba ngàn năm trước. Nơi truyền thuyết về đôi nam nữ yêu nhau tha thiết đó được bắt đầu Năm người bọn họ đang đứng trước một trận chiến khốc liệt giữa hai tộc người với hai loại cánh: đôi cánh trắng thuần khiết vốn có của Thiên Thần và đôi cánh dơ bẩn của Ác Quỷ
-Dường như chúng ta đi nhầm chỗ rồi thì phải-Hải Vân hơi thắc mắc -Làm sao Đấng Toàn Năng có thể nhầm được-Bạch Vân bào chữa cho Đấng Toàn Năng, làm hắn ta phổng cả mũi
-Vì nếu hắn nhầm thì đã có giấy bắt nghỉ làm từ lâu rồi-Hắc Vân châm chọc -Đúng mà. Không sai đâu. Nơi này là nơi khi xưa Thánh Vân và người yêu của nó gặp nhau mà-Đấng Toàn Năng "ngậm hột thị làm ngọt" -Vậy thì con bé đâu??-Diệp Vân suốt ruột hỏi -Kia kìa. Đang khóc nức lên khi thấy thằng kia bị chém một nhát kia kìa-Dường như Đấng Toàn Năng rất ác cảm đối với "thằng kia" Nhìn theo hướng chỉ, cả bốn thấy "thằng kia" là một nam tử hán có gương mặt nho nhã, dáng vẻ thư sinh, cặp mắt dịu dàng, tạo cho người ta cảm giác an toàn dù chỉ là lần đầu gặp mặt. Nhưng dường như nam tử này không thuộc về nơi chiến trường đầy rẫy máu me và độc ác này -Sao ngươi lại ghét hắn đến vậy??-Hắc Vân hỏi thẳng không quanh co -Vì hắn mà Thánh Vân bị cướp đi, ta nguyền rủa hắn-Đấng Toàn Năng phẫn nộ -Tên-Bạch Vân ngắn gọn -Vương Thánh Minh -Hả???-Cả bọn mắt xém nữa lọt ra ngoài vì hai chuyện, một là chuyện cái tên và một là.... -Hắc Vân ra đỡ Thánh Minh ư??? Nhìn cả hai tình cảm vật vã-Diệp Vân lắp bắp -Nhìn mặt và dáng thì chắc chắn đang ở độ tuổi thanh thiếu niên. Lớn lên Hắc Vân và Thánh Minh lấy nhau rồi-Hải Vân chắc chắn -"Lè" Hắc Vân. Sau "truyến" này thì nhớ "sử" đẹp Vương Thánh Minh nha. Hay tui "nàm" hộ "tro". Vì hắn "nỡ" cướp đi con gái thân thương của Minh Hạo appa-Bạch Vân chêu ghẹo, cố gắng nói ngọng một số từ và nói ngon nói ngọt từ "Appa"
-Khiếp. Trẻ con thời nay thật là làm tui đau tim-Đấng Toàn Năng châm chọc -Tui sáu tuổi đã vào nghề "sát thủ" rồi. Giờ "tẩm quất" tý có sao-Bạch Vân tỏ vẻ không hài lòng -Éc. Giờ cô mới 10 tuổi thôi, bà cô tổ ạ-Hắc Vân quát lại -Biết ngay là bênh "chồng" mà-Bạch Vân gật gù "tự sướng" -Láo toét-Đoạn Hắc Vân "cốc" một cái vào đầu Bạch Vân -Nè. Các người nói về Thánh Minh hay nói về Thánh Vân thì nói thẳng ra-Đấng Toàn Năng kéo bốn mỹ nhân trở lại với vấn đề chính -Oa. Thánh Vân lớn lên xinh đáo để-Hải Vân trầm trồ Quả đúng như lời Diệp Vân nói. Thánh Vân quả là tuyệt sắc giai nhân. Dáng người nàng cao và thon thả, đôi mắt nâu màu hạt dẻ kia phảng phất chứa một nỗi buồn sâu thẳm, làn da trắng như tuyết lấp lánh dưới ánh trăng, thậm chí khiến con người ta phải hoa mắt trước vẻ đẹp tuyệt sắc ấy. Dưới bóng đêm, dưới ánh trăng, nữ tử thanh lệ đó dường như tách biệt với khung cảnh chỉ toàn là máu và tiếng rên xiết hãi hùng trong gió. Liệu vẻ đẹp u mỹ ấy có ai sánh kịp?? Chỉ trong chốc lát, không gian như ngưng đọng, thời gian như ngừng trôi, nữ tử kiều diễm kia quả là có một vẻ đẹp đa sầu chúng nhân Bỗng một nam tử chạy đến bên Thánh Vân. Chàng với gương mặt như bức phù điêu của một nhà chạm khắc biết thế nào là "sự hoàn hảo". Đôi mắt chàng sắc lạnh, trống rỗng không có sự tồn tại của thiện tâm nơi ánh mắt đó, nhưng nó lại chan chứa đầy yêu thương khi mục quang chàng hướng về nữ tử mỹ lệ kia. Từ cặp chân mày kiên định, chiếc cằm cương nghị đến đôi mắt điềm tĩnh và thấu suốt. Tất cả đều hướng về một thứ-"sự hoàn hảo" -Tên kia là ai vậy?-Bạch Vân chỉ thẳng chàng trai kia mà hỏi -Đến nam nhân vật chính trong cái truyền thuyết mà ta với các ngươi đi tìm hiểu mà cũng không biết thì tìm hiểu cái gì hả??-Đấng Toàn Năng không thể chịu đựng được sự ngốc nghếch không cần thiết này -LÀ HẮC HỎA HỔ Á??-Cả bốn nàng như kẻ ngốc, ngây ngô hỏi -Các ngươi bị ất ah???-Đấng Toàn Năng hét lên -Ơ hay. Ta nói bao nhiêu lần rồi. Ai cho ngươi nói ta là đồ ất. Ta bị hớn hẳn hoi. Còn Diệp Vân bị hấp, Hắc Vân bị điên, Hải Vân bị giồ còn Thánh Vân mới bị ất-Bạch Vân giảng giải -Đúng là bốn con thần kinh-Đấng Toàn Năng chán nản
-Đã bảo bao nhiêu lần là......-Cả bốn nàng tức giận -Rồi. Một con giồ, một con hớn, một con hấp và một con điên-Quả thật là khổ sở cho Đấng Toàn Năng khi phải đi chung với bốn cô nương này -Cảm ơn vì đã khen-Tâm trạng của mấy nàng như mấy cái tâm trạng dưới đây:Còn tâm trạng Đấng Toàn Năng lúc đó (ứng với từng hình trên) như sau: Quay lại với hai nhân vật chính trong truyền thuyết cái nào, đi tào lao sang chỗ khác quá nhiều rồi: Nói đến Hắc Hỏa Hổ khi chạy đến bên cạnh Thánh Vân thì cởi áo khoác ngoài của mình ra để khoác cho Thánh Vân đỡ lạnh (chiến trường ấm-nóng-máu-tươi-như-thế-kia mà kêu là sợ lạnh). Dường như cậu định đưa Thánh Vân đi đâu thì bỗng bị chặn lại bởi hàng ngàn lưỡi kiếm được yểm chú đang lơ lửng trên không -Các ngươi thích nộp mạng nhỉ??-Hắc Hỏa Hổ nhếch mép cười -Đừnq quá ngạo mạn-Hồng Minh hét lên -Ủa. Hồng "Miu" hả?? Đã yếu mà còn ra gió-Hắc Hỏa Hổ châm chọc
-Đừng có mà thế nhá-Hồng Minh phẫn nộ (bọn lính*tái mặt*: chủ soái !?) -Ta không thèm chấp trẻ con-Hỏa Hổ ngày càng công kích sâu hơn -CHẾT ĐI Hồng Minh hét lên, đoạn cầm kiếm Trường Hồng trong tay, lao về phía Hắc Hỏa Hổ. Nhưng đối thủ của cậu vẫn đứng yên như muốn thách thức. Bỗng có làn khói đen vây quanh tay của Hắc Hỏa Hổ rồi nó ngày một dày lên và tụ lại thành Địa Ngục Ma Đao-vật chí âm của trời đất. Chướng khí tỏa ra từ đoản đao vây kín cả một vùng trời Trong khi Hồng Minh và Hắc Hỏa Hổ đang giao đấu với nhau. Thì bóng của ai đó đang tiến gần về phía Thánh Vân nhân lúc Hỏa Hổ sơ hở. Rồi một bàn tay của cái bóng đó bỗng lao về phía Thánh Vân nhanh như cắt -THÁNH VÂN/CÔNG CHÚA-Hỏa Hổ và Hồng Minh cùng hét lên
ruyushin1810
Tuổi : 27 Sinh nhật : 18/10/1997 Tổng số bài gửi : 2744 Ngày tham gia : 27/09/2011 Châm ngôn sống : Khoảng cách xa nhất ở trên đời không phải là khoảng cách giữa sống và chết! Mà là khi anh đứng trước mặt em nhưng em không biết rằng ANH YÊU EM! ... Khoảng cách xa nhất ở trên đời không phải là khi anh đứng trước mặt em nhưng em lại không biết ANH YÊU EM! Mà rõ ràng chúng ta yêu nhau nhưng lại không thể đến được với nhau! Khoảng cách xa nhất ở trên đời không phải là đôi ta yêu nhau nhưng không đến được với nhau! Mà là rõ ràng anh biết không thể cưỡng lại nỗi đau này ... nhưng vẫn phải giả vờ không hề yêu em...!
ơ dạ... hình như mọi ng` nhầm rồi cái này là fic sưu tầm mà =3= ngay phần Author cũng đã nói rõ =3=
Chương 2: Nguy Hiểm
Bàn tay đó đang lao tới chỗ Thánh Vân mỗi lúc một gần. Mạng sống của Thánh Vân giờ đây dường như được đếm từng giây, từng phút....... Bỗng có một cột nước trồi lên từ mặt đất chắn giữa Thánh Vân và bàn tay Tử Thần kia. Từ trong cột nước đó hiện ra một nữ tử có mái tóc bống bềnh tựa đám mây trôi, làn da trắng như tuyết và đặc biệt nhất là đôi mắt màu tím biếc tách biệt hẳn với màu xanh thăm thẳm của cột nước. "Bàn tay đó" bất chấp tất cả, rút ngay một thanh gươm sắc bén ra, quyết lấy mạng kẻ cản đường kia
-Quá ngây thơ-Nữ tử đó nhếch mép khinh bỉ. Một luồng nước từ đám cỏ dại cạnh "bàn tay" bỗng trồi lên giam giữ kẻ to gan đó -Linh Miêu Pháp Sư. Tha cho kẻ đó đi-Một thân ảnh khác hiện ra ngay sau lưng Linh Miêu Pháp Sư
-Ồ. Hồ Ly Tiên Tử đã nói vậy thì Bạch Vân tôi cũng cho qua. Ai đời lại để Diệp Vân nổi khùng lên chứ. Tính thì như con động kinh-Bạch Vân hay Linh Miêu Pháp Sư châm chọc -CÁI GÌ?? CÔ MUỐN CHẾT HẢ??-Hồ Ly Tiên Tử tức Diệp Vân mặt cau mày có -Mấy người im giùm đi. Chỗ đông người ai lại cãi nhau thế. Tý nữa về muốn cào cấu cắn xé kiểu gì cũng được. Công chúa ta đây không cản cấm-Một cô gái, à không, một Cửu Vĩ Thiên Hồ vô vàn diễm lệ không biết từ đâu đến lại đi ngăn cản "một con mèo hớn và một con hồ ly hấp" -Xí. Dạ. Thưa "chị" Hồ Ly Công Chúa. "Bọn em" chả dám-Hồ Ly Tiên Tử và Linh Miêu Pháp Sư le lưỡi -Hừ. Thích làm loạn thì để khi về tôi làm cho-Một nữ tử nữa lại hiện ra (Prin: sao lắm thế) -Ô. Miêu Hồ Thần Nữ. Sao lại ở cái chốn máu me be bét này??-Hồ Ly Tiên Tử trêu ghẹo
-Nhìn đi. Thánh Vương bị Hắc Tiểu Hổ chém một nhát vào tay. Liệu "nàng" có chịu nổi không cơ chứ-Linh Miêu Pháp Sư cười khẩy -ÔI. Tình cảm quá nhỉ-Hồ Ly Công Chúa khích đểu -Xí. Không chấp trẻ con-Miêu Hồ Thần Nữ tức giận Quay lại với đám vượt thời gian kia nhé: -Này. Các người nhìn lớn lên chả khác gì bốn con gà mái ghẹ nhi??-Đấng Toàn Năng châm chọc -Xí. Không thèm chấp trẻ con-Hắc Vân tức giận -Đấy. Giống ý chang luôn kìa-DIệp Vân chỉ Hắc Vân đoạn chỉ vào Miêu Hồ Thần Nữ -Các ngươi có biệt danh sao??-Đấng Toàn Năng hỏi -Tất nhiên. Bọn ta mà lại-Hải Vân vênh mỏ -Đúng. Một con hấp, một con hớn, một con giồ và một con điên-Đấng Toàn Năng chán nản -Khen làm gì cho người ta ngượng-Bốn chị ra vẻ -Ta có nên tự tử không??-Đấng Toàn Năng hỏi với điệu bộ hết sức khó coi -Không nên. Không nên-Bốn chị tiếp tục đồng thanh -Thật không?-Đấng Toàn Năng nheo mắt hoài nghi -Vì ngươi chết tốn tiền viếng của bọn ta-Bốn chị lại bắt đầu trò tính toán -Ta biết mà-Đấng Toàn Năng chán nản Máy quay, phi ngay đến chỗ chiến trận kia đi Phù. Ghi hình tiếp thui: Mặt đối mặt. Bốn con người thần thông của Thiên Lam Vạn Cốc. Sức mạnh kinh hồn ấy liệu có thể san phẳng chiến trường này không?? -các ngươi đến đây làm gì??-Hắc Hỏa Hổ hất hàm -Này. Đến chơi không được ah??-Diệp Vân tỏ ý không hài lòng -Cô định ngồi chơi với mấy cái xác không hồn hả??-Hắc Vân nheo mắt -Thế kia là cái xác không hồn ah??-Hải Vân tiếp sức đoạn chỉ vào Thánh Vân đang run rẩy vì máu có ở khắp nơi -CÁC NGƯƠI DÁM ĐỘNG ĐẾN EM GÁI TA??-Thánh Minh hét lên phẫn nộ -Gần đất xa trời mà dám làm càn hả??-Bạch Vân quắc mắt -Dù chết thì ta cũng phải bảo vệ Thánh Vân-Thánh Minh hét lên -Dù ngươi mất đi cả linh hồn lẫn trái tim??-Hắc Vân nheo mắt giọng nói như bị tổn thương -Dù là cả trường hợp như vậy-Thánh Minh không suy nghĩ -Vậy thì ta không khách sáo nữa-Bạch Vân bắt đầu vận khí và đánh thẳng vào Thánh Minh nhưng chiêu đó lại bị hóa giải ngay lập tức -Dù phải đối mặt với "lover" của ta là ngươi đi chăng nữa thì ta cũng không tha thứ cho kẻ nào dám động đến Thánh Vân, em gái của bạn ta-Cao Minh Đạt lạnh lùng -Thánh Vân là "soul" của anh trai ta. Vậy thì có chết ta cũng phải bảo vệ linh hồn anh ấy-hắc Tiểu Hổ và Hắc Bạch Hổ quả quyết -Nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ báu vật của Đấng Toàn Năng. Anh em chúng ta không bao giờ thất hứa. Dù phải chết-Hứa Thiên Huy và Hứa Minh Hưng cũng đồng tình -Vậy thì-Băng Phụng lạnh lùng -Linh hồn của con bé-Bạch Kỷ Linh rút Thủy Linh Thần Kiếm ra -Chúng tôi sẽ lấy bằng được-Hải Vân và Diệp Vân đồng thanh Khung cảnh nhuốm màu máu -Hỏa Hổ-Gương mặt của Thánh Vân đanh lại -Gì-Hỏa Hổ trả lời gọn nhẹ -Kết thúc đi -Sao cơ?? -Kết thúc đi -Cái gì?? -Kết thúc -Cô nói vậy là sao??-Hỏa Hổ dường như hiểu nhưng không muốn làm -Tôi nói là kết thúc đi. Chỉ có anh dám mà thôi-Thánh Vân trở nên lạnh lùng. Đôi mắt màu nâu ấm áp đã trở thành đôi mắt thép lạnh lùng -Cô thâm độc thật. Ẩn sau vẻ ngoài ngây.............................. -Tôi nói là kết thúc đi -Cô bắt tôi kết thúc cuộc sống chính "soul" của tôi ư?? -Thì sao?? -Và người đó là cô -Không -Hửm? -Cô ta-"soul" của ngươi. Tôi đã giết rồi. Có lẽ giờ đây nơi mà tôi và anh đến hôm qua chính là nơi máu "soul" của anh đã chảy xuống đó -Tôi không tin -Thế nên giữa mùa đông buốt giá cây mới có thể mọc ở đó -Cô nói xạo -Di vật của cô ta hẵng còn đây-Đoạn "Thánh Vân" giơ tay ra, một chiếc khăn nhuốm máu, trên đó vẫn còn thêu hình đôi én -Ngươi dám giết "soul" của ta và đóng giả ú?? -Đóng giả hiền dịu ngây thơ thì nhanh gọn nhẹ thôi. Chỉ tiếc rằng nó chết mà không thể gọi tên ngươi -CÁI GÌ???? -Một cách đầy đủ. Một cái tên bị khuyết thiếu -NGƯƠI. HÔM NAY TA SẼ LẤY MẠNG NGƯƠI -Cứ tự nhiên. Khi mà ngươi dám bẻ nát thân xác "soul" của ngươi -Ngươi dám đoạt thân xác của Thánh vân -Việc đó đối với một phù thủy như ta không là gì cả -Cô ta không dùng Linh Vân, Hắc Linh hay Linh Dao mà dám giao ước với ta. Trong sự che chở của ngươi. Cô ta an toàn đến mức cảm nhận được ngươi đã "xây" cho cô ta một cái lồng. Nó tách biệt cô ta với thế giới bên ngoài. Nhưng cô ta lại là một con chim yêu thích tự do. Nên cô ta đã chấp nhận cái chết với sự tiếc nuối về một mối tình. Ngươi đã quên mất. Rằng ngươi đã biến tình yêu thành sự sở hữu, sự độc chiếm. Đó là lý do mà cô ấy ra đi. Dù vẫn yêu ngươi tha thiết. Cô ấy biết cô ấy là khuyết điểm duy nhất của ngươi. Nên vì ngươi. Cô ấy đã biến mất. VÌ NGƯƠI ĐÓ. ĐỒ VÔ TÂM-Giọng nói đanh thép đang dần trở nên yếu đuối. và nó vỡ òa ra. Giọt nước mắt chỉ trực trào dâng. Những tưởng phù thủy là những kẻ độc ác. Nhưng ai ngờ phù thủy cũng có lúc rơi lệ
-Tại sao cô ấy lại không nói với ta??-Hỏa Hổ ngỡ ngàng -Cô ta nói: "Thà ta chết còn hơn là soulmate của ta đau khổ. Dù chỉ một chút thôi"-Phù thủy buồn bã -Vậy đây vẫn là thân xác của cô ấy-Hỏa Hổ hỏi -Uh-Phù thủy khóc nức lên -Ngươi giết cô ấy như thế nào??-Hỏa Hổ vô hồn -Thuật thoát xác-Phù thủy trả lời -Vậy thì cô ấy, xét về mặt y học (học rộng bít nhìu thía em) là chưa chết -Uh -Vậy thì. Ta xin lỗi vì tất cả-Hỏa Hổ ôm láy "xác" Thánh Vân -Nếu có kiếp sau-Hỏa Hổ cúi xuống, đặt lên môi "xác" Thánh Vân một nụ hôn -Thì ta mong-Hỏa Hổ ôm lấy "xác" Thánh Vân -Thánh Vân sẽ chết trong tay ta. Như bây giờ và mãi mãi-Đoạn cậu rút gươm ra và đâm vào chính trái tim "soul" của mình -Cuối cùng thì sunbae cũng chịu làm rồi-Thánh Vân mỉm cười sung sướng -CÁI GÌ???-Lần này thì cả bọn đang choảng nhau chứ không riêng Hỏa Hổ đâu-TẠI SAO?? Nhưng dường như đã quá muộn. Thánh Vân hóa tan thành tro bụi. Nhưng hạt bụi khô khốc. Không bao giờ làm người ta yêu mến nó -KHÔNG. HỠI BÓNG ĐÊM HUYỀN HOẶC. NHÂN DANH CHỦ NHÂN CỦA NGƯƠI. TA XIN LÁY TÍNH MẠNG NÀY RA. TA NGUYỀN RỦA NHÂN GIAN NÀY. NẾU CÓ KIẾP SAU THÌ HÃY CHO TA TRỞ THÀNH KẺ THÙ CỦA NHÂN GIAN NÀY. KẺ LÀM MỌI THỨ HỦY DIỆT -Kool đấy ku-Mấy đứa còn lại vỗ tay Quay lại với cái đám lộn xộn kia xem nào: -Sao mà kết thúc lãng xẹt thế???-Hải Vân tái mặt -Bọn ta ghét những thứ lãng mạng biết không??-Diệp Vân xanh lặt -Ta ghét cái truyền thuyết này-Bạch vân le lưỡi -Chả hiểu lớn lên bọn này còn si tình kỉu gì nữa-Hắc Vân chào thua -Sau mỗi kiếp luân hồi.Tình cảm hai đứa dành cho nhau sẽ dần nhạt phai. Cho đến khi không coi nhau là gì nữa. Ta cá cái chức vụ của ta-Đấng Toàn Năng quả quyết -Yà-hú. Vậy là mấy kiếp sau không phải xem kịch sến rùi-Bốn nàng sung con nhà pà sướng ____________________________________________________________________ -Làm sao để ra bây giờ Thánh Vân đang đi loanh quanh trong khu rừng thần bí đó. Không hiểu vì sao mà người cô bé lại phát ra một quầng sáng kỳ lạ. Khi quầng sáng ấy chiếu đến đâu, muôn hoa đua nở đến đấy, nhưng khi không nhận được ánh sáng đấy, những loài kỳ hoa dị thảo lại khép mình như trước khi được tiếp nhận ánh sáng đó. Dường như ánh sáng này còn có thể đuổi được cả những loài thú dữ. Cũng như thu hút các linh vật trong truyền thuyết, nhờ vậy mà bên cạnh Thánh Vân giờ là Trùng Minh Điểu trên vai, Ứng Long bay bên trên, Tam Thanh Điểu cũng lượn lờ bên dưới, thêm cả Thỏ Ngọc trên tay nữa thì thử hỏi đến cả Yêu thú ngàn năm cũng không đọ nổi. Nhưng chỉ riêng Trùng Minh Điểu đã khiến cho những loài thú khác không dám đến gần Thánh Vân rồi *Trùng Minh Điểu: là loài chim may mắn, nó chỉ ăn chất cao của ngọc, là loài vật thích làm theo ý mình, mõi khi bay lên thì nso cựa mình và khiến vài sợi lông rơi xuống, rất đẹp. nó phát ra một mãnh lực khiến cho yêu quái rất sợ mà bỏ chạy, dù là tượng gỗ Trùng Minh Điểu cũng khiến cho yêu quái sợ à bỏ chạy +Ứng Long: một con rồng thần, có thể điều khiển nước. Có công giúp thần Vũ trị thủy +Tam Thanh Điểu: ba con chim xanh của Tây Vương Mẫu. Là bạn chuyện trò, vật đưa thư của Tây Vương Mẫu +Thỏ Ngọc Cung Trăng thì khỏi bàn Tiếp cái nào: Khi ra khỏi khu rừng thì các linh thú cũng từ biệt Thánh Vân và về trời. Nhưng khi các linh thú vừa đi thì cô bé cũng bị đánh ngất từ đằng sau -Thiếu chủ. Tại sao chúng ta lại phải bắt cóc con bé này-Một kẻ có dáng điệu bề tôi hỏi -Vì con nhóc này có thứ mà anh trai ta cần-Giọng điệu lạnh lùng thật làm người ta lạnh toát sông lưng-Giờ thì đưa con nhóc này về Hắc Hổ Nha -Vâng. Thưa Thiếu Chủ-Kẻ kia cúi đầu kính cẩn _Hắc Hổ Nha_ -Thưa cha. Con tìm ra thứ cần cho anh trai rồi-Sự lạnh lùng này không thể lẫn vào đâu được cậu bé đã bắt cóc Thánh Vân -Gì vậy Tiểu Hổ, con trai ta -Huyết Thánh thưa cha -Vậy thì mau cho Hỏa Hổ uống ngay thôi _Cung Hắc Hỏa_ -BA-Thánh Vân tỉnh dậy và gọi tên ba mình đầu tiên nhưng đáp lại tiếng nói đó chỉ là thanh âm của chính mình vang vọng trong tâm can Quan sát xung quanh, Thánh Vân thấy căn phòng mà cô bé đang tạm tá túc. Một màu trắng thuần khiết.Nhưng (chữ nhưng đầy đau đớn trong hành trình viết truyện).Máu me be bét khắp nơi. Từ giấy nơi cửa ra vào, đến mọi vật trong căn phòng. Dường như chúng được vẩy bằng máu tươi chứ không đơn thuần chỉ là mực đỏ như người ta thường nghĩ Thánh Vân cảm nhận được mùi máu xộc vài mũi. Chỉ trong vài giây, mùi tanh đó đã làm lu mờ tất cả. Vị giác. Thính giác. Xúc giác. Thị giác. Khứu giác. Thậm chí. Là cả cảm giác* *Theo em thì giác quan thứ 6 là cảm giác hay linh cảm ạ. Giác quan thứ 7 người ta bảo là khả năng ngoại cảm nhưng em khó giải thích nên các pác vào đây để hỉu về giác quan thứ 7: http://www.camxahoc.vn/?p=5728 Mọi thứ trong cô bé. Đang bị thiếu cháy. Thành tro bụi. Ngọn lửa dữ dội ấy không chịu dừng. Nó cứ cháy mãi. Cháy mãi không buông tha. Dù chỉ là trong chốc lát Cảm nhận nơi ngón tay mất dần Bàn chân không thể cử động Đôi mắt hoa lên trong chốc lát Con tim đập mạnh liên hồi Hơi thở nặng nhọc tỏa đầy hơi muối Thanh âm từ từ biến mất Từng tế bào trong cơ thể dần tê liệt Những cơn đau đến váng óc hòa chung nhịp đập cùng con tim với biến độ càng một dày lên Hơi thở trở nên khó nhọc. Đôi mắt chỉ trực khép lại. Bàn tay không thể cử động. Đôi chân tê liệt hoàn toàn. Thân thể ngày một nặng nề thêm. Chỉ cần nhắm mắt. Hình ảnh của thần Chết lại hiện ra Thiên thần của Đấng Toàn Năng đang từng bước Từng bước Từng bước Đến gần hơn với Địa Ngục Cánh cửa của Cõi Âm Ty đang từ từ mở ra Trái tim đang đập liên hồi ấy chỉ chực muốn vỡ bung ra Ngọn nến tượng trưng cho sinh linh này chập chờn trong gió Sợi chỉ sinh mệnh đang đặt giữa hai lưỡi kéo không bị hen rỉ theo thời gian Cái chết đang đến rất gần với Thiên Thần Rất gần Rất gần Mạng sống của Thánh Vân Một lần nữa Lại được đếm từng phút Từng giây...